Friday, 17 April 2009
Wednesday, 8 April 2009
Cố đấm liệu có ăn xôi? (April 09, 2009)
Cuộc chơi tốn kém của Vịnh Hạ Long |
16:56' 08/04/2009 (GMT+7) |
>> Ai đảm bảo Vịnh Hạ Long không bị loại lần nữa? Nhân việc Đại sứ quán Hàn Quốc vừa khai trương gian quảng bá Vịnh Hạ Long lần thứ hai tại khách sạn Daewoo Hà Nội dưới sự chủ trì của Bộ VH-TT-DL, VietNamNet đã phỏng vấn ông Trần Chiến Thắng, Thứ trưởng Bộ VH-TT-DL kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục Du lịch quanh diễn biến mới của cuộc vận động bầu chọn này. |
Rất nhiều doanh nghiệp đã bỏ không ít tiền để tài trợ cho cuộc vận động Vịnh Hạ Long trở thành kỳ quan thiên nhiên thế giới mới của new7wonders như: Tập đoàn điện lực VN, Tập đoàn dầu khí VN, Tổng công ty hàng không quốc gia VN, tập đoàn Kumho Asiana của Hàn Quốc.... Ngoài chi phí trang bị máy tính nối mạng ở các điểm bình chọn, các đơn vị đứng ra vận động bầu chọn cho Vịnh Hạ Long phải chi một số tiền không nhỏ cho việc quảng bá sự kiện. Sau sự kiện Vịnh Hạ Long bị loại khỏi cuộc bầu chọn danh sách bầu chọn các kỳ quan thiên nhiên của thế giới ngày 14/4/2008, new7wonders đã ra quy định rằng các đơn vị muốn quảng bá bầu chọn cho vịnh Hạ Long phải trả chi phí từ 2.500-5.000 USD/tháng cho tổ chức trên. Theo thống kê của Alexa, địa chỉ uy tín chuyên xếp hạng các website trên thế giới thì new7wonders hiện tại đứng thứ 15.703 (tính đến 15h30 ngày 8/4) và chỉ xếp thứ 7.407 về lượng truy cập trong số các trang web tại Việt Nam.
- Nhiều ý kiến cho rằng cuộc vận động bầu chọn cho Vịnh Hạ Long trở thành di sản thiên nhiên của thế giới quá tốn kém mà không biết Vịnh Hạ Long có lọt được vào top 21 kỳ quan được đề cử và sẽ công bố vào ngày 1/7 sắp tới không. Ông nghĩ gì về nhận xét này?
- Tôi cũng chưa biết là nó tốn kém đến mức nào nhưng việc mỗi người bỏ ra một phần thời gian rất nhỏ của mình để ngồi trước máy tính bầu chọn cho Vịnh Hạ Long thì không có gì tốn kém. Có một số người nói việc bầu chọn cho Vịnh Hạ Long tốn kém nhưng tôi không biết so với cái gì để nói là tốn kém. Việc tôn vinh một di sản của Việt Nam đối với thế giới thì có lẽ bao nhiêu cũng không đủ.
- Nhưng trên thực tế Vịnh Hạ Long đã được UNESCO công nhận là di sản thế giới tới hai lần. Lần này chúng ta đang vận động cũng cho địa danh ấy danh hiệu di sản thiên nhiên thế giới, nhưng do một tổ chức tư nhân đứng ra bầu chọn. Đây được cho là một việc làm không cần thiết, nhận xét đó theo ông có xác đáng?
- Tôi thấy lớp trẻ rất quan tâm đến kỷ lục Guinness do một ông chủ quán bia lập ra. Tôi không biết có nên so sánh việc new7wonders bầu chọn các kỳ quan thiên nhiên của thế giới với Guinness hay không, nhưng ít nhất có một người đứng ra khởi xướng và quảng bá cho địa danh của chúng ta, tôi nghĩ chúng ta không nên từ chối.
- Mỗi cuộc chơi có một bản sắc riêng, cách thức riêng, cách tiếp cận riêng nên tôi không nghĩ cái này có thể so với cái khác. Cơ quan văn hoá khoa học đánh giá bằng những giá trị khoa học còn đây người ta chỉ chọn tính hấp dẫn. Anh có thể học rất giỏi nhưng không hấp dẫn. Anh có thể là tiến sĩ, giáo sư nhưng lại không đẹp trai. Anh có thể được chọn ở qui mô quốc gia nhưng ở làng có thể có người đẹp hơn mà họ không đi thi.
Cho nên, mỗi một cuộc chơi có một cách tiếp cận riêng. Và nếu nó mang lại lợi ích cho chúng ta ở tầm cỡ quốc gia là quảng bá hình ảnh cho đất nước mà chỉ có mỗi một việc ngồi vào máy tính là đã góp một hành động, một tiếng nói nhỏ tôn vinh cho địa danh của đất nước, thì nên làm.
- Tất cả số phiếu bầu chọn cho Vịnh Hạ Long không bao giờ được công bố và tỉnh Quảng Ninh đã thông báo chính thức rằng, kể từ khi có cuộc bầu chọn này khách quốc tế đến Vịnh Hạ Long rất đông và tăng đột biến. Số liệu cụ thể thì tôi chưa có, nhưng lượng khách tăng ít nhất 30%.
Ông có tin Vịnh Hạ Long sẽ lọt vào top 21 kỳ quan thiên nhiên có trong shortlist sẽ công bố ngày 1/7 tới trước khi chọn ra 7 cái tên cuối cùng?
- Tôi tin nếu tất cả chúng ta cùng bỏ phiếu. Bất cứ quốc gia nào cũng cố gắng vận động bầu chọn cho chính mình, tất nhiên!
- Bích Hạnh (thực hiện)
Thursday, 13 November 2008
Máu mặt (November 14, 2008)

Bức ảnh kia thì nhiều người biết rồi, nó là một minh họa khá hay về cuộc chiến biên giới Việt- Trung. Có người nói bức ảnh đó còn là cảm hứng cho một bài hát mà rất nhiều người Hoa trên thế giới biết, nhiều người Việt Nam cũng biết, đó là bài 血染的風采, đọc là "Xueran de Fengcai" hay "Hsüe-jan te Fung-t'sai", còn phiên âm Hán Việt theo mặt chữ là "Huyết nhiễm đích phong thái" (Đại Cồ Việt) hay "Phong thái huyết lương" (Công Tôn Sách), dịch nghĩa sang tiếng Anh là "the blood-stained flag", còn Google cho nghĩa thuần Việt tương đương rất máu là "Máu mặt" .
Theo một người bạn học Asian studies thì:
"The song was written in 1987 in memory of those who died in the Sino-Vietnamese War of 1979 , which was a short but particularly bloody war between China & Vietnam, which ultimately resulted in a stalemate.( Xem cách Trung Quốc sân khấu hóa cuộc chiến tranh này ở đây)
However, after the Tian'anmen Massacre, the song began to be used by the survivors of the massacre to commemorate those who had died. The song became associated with the democracy movement within the People's Republic of China.( Nghe bài hát này ở đây)
It was famously sung by Anita Mui (每艷芳, Mei Yanfang, Mai Diễm Phương) for the 1st anniversary of the massacre in Hong Kong." (Nghe bài hát ở đây)
Well, here is a translation of the song:
血染的風采
The blood-stained flag
也許我告別 將不再回來,你是否理解?你是否明白?
Perhaps, when I leave I ,will never come back, can you understand? Can you comprehend?
也許我倒下 將不再起來,你是否還要永久的期待?
perhaps when I fall down I won't get back up, are you still going to expect me to be there?
如果是這樣 你不要悲哀 共和國的旗幟上有我們血染的風採。
If things are going to be like this
don’t be sorry
the elegant republic flag will be dyed with our blood.
也許我的眼睛 再不能張開,你是否理解我沉沒的情懷?
perhaps, I if I cannot open my eyes again,
can you understand my suppressed feelings?
也許我長眠 再不能醒來,你是否相信我化作了山脈?
Perhaps, I will never awake from the never-ending sleep,
Can you understand that I have turned into mountains, and rivers?
如果是這樣 你不要悲哀,共和國的土壤裡有我們付出的愛。
Let it be, don’t be sorry, we have devoted love to the republic’s soil.
如果是這樣,你不要悲哀,共和國的旗幟上有我們血染的風採。血染的風採。
If So, don’t be sorry
the elegant republic flag will be dyed with our blood.
----
Bản Hán Việt do Công Tôn Sách dịch: (xem Comment)
Có thể nghe qua các links dưới đây:
http://www.youtube.com/watch?v=uBOPgN08j2I&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=4ka-zqQ5vHI&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=tcYhEw4j-x0&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=EQW-0jpbVk4&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=BzCfSeMcb68&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=0NIJ9orgWks&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=ReflJVog-Ik&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=iOKVQbPrRks&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=LdT57wL9Y6I&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=5_IdpQ680oM&feature=related
http://www.youtube.com/watch?v=Q4_-AtXF1G4&feature=related
--
Wednesday, 22 October 2008
CNTB "lại" giãy chết !!! (October 22, 2008)

BBC Việt ngữ đăng tin này rất thú vị : Bộ Tư bản của Marx hiện trở thành sách bán chạy trong giới thanh niên của Đức, những người tỏ ra mất niềm tin vào khả năng điều hành và giải quyết các vấn đề kinh tế của chính phủ hiện nay của họ và muốn đi tìm những kiến giải và giải pháp từ tác phẩm kinh điển của Marx.
Trong khi đó tạp chí Spiegel, bản tiếng Anh của Đức vừa thực hiện một bài phỏng vấn khá hay với giáo sư Muhammad Yunus (Bangladesh), người đoạt giải Nobel Hòa bình năm 2006 nhờ mô hình xóa đói giảm nghèo bằng các khoản tín dụng nhỏ. Theo ông Yunus, thị trường tài chính trong thời gian dài vừa qua với sự thiếu điều tiết chính là thủ phạm gây ra cuộc khủng hoảng tín dụng- kinh tế hiện nay. Câu nói nổi tiếng của ông đã trở thành cảm hứng cho hàng loạt các titres báo ở phương Tây trong những ngày qua : lòng tham tối đa hóa lợi nhuận bằng mọi cách đã hủy hoại hệ thống tài chính thế giới, và rằng « chủ nghĩa tư bản đã suy đồi thành một sòng bạc ». Nói về nền kinh tế- tài chính Mỹ, ông Yunus nói, ở Mỹ hệ thống tài chính với hình thức cho vay thế chấp dành cho bất động sản đã bị tách rời ra khỏi nền kinh tế thực, cũng giống như người ta xây các lâu đài « trên mây », để rồi một ngày nào đó bỗng nhận ra rằng chẳng hề có những tòa lâu đài đó và thế là thị trường tài chính sụp đổ.
Cũng với lập trường đó, ông Yunus cho rằng kế hoạch cứu nguy hệ thống ngân hàng trị giá 700 tỉ đô la mà Quốc hội Mỹ cuối cùng đã thông qua, hay những kế hoạch giải cứu tương tự của Pháp, Đức là những biện pháp tuy cần thiết trong thời điểm hiện tại (đơn giản là vì chẳng còn sự lựa chọn nào khác) nhưng lại không phải là một điều hay ho vì nó cho thấy một sự xói mòn nghiêm trọng về lòng tin đối với thị trường, sự bất lực, thậm chí biến mất của « bàn tay vô hình » trong lý thuyết của Adam Smith. Ông Yunus cho rằng, về lâu dài, chủ nghĩa tư bản với các cơ chế vận hành theo thị trường, phải sống lại và phải có khả năng tự giải quyết các vấn đề của mình. Chính phủ chỉ được phép can thiệp nhằm tăng cường cơ chế điều tiết, chứ không được phép điều khiển thị trường.
Cuối cùng, ông Yunus kêu gọi các doanh nghiệp, các tập đoàn tài chính hãy đề cao trách nhiệm xã hội của họ, bên cạnh mục tiêu chạy theo lợi nhuận. Nói cách khác, ông này cổ vũ cho mô hình tín dụng nhỏ mà Ngân hàng Grameen của ông đã và đang theo đuổi và nhờ nó mà ông đã được thưởng Giải Nobel Hòa bình.
Sunday, 14 September 2008
Trăng sáng (September 15, 2008)

Trần Tiến viết câu này hay mà xót xa quá: "Hà Nội cái gì cũng rẻ, chỉ có đắt nhất TÌNH NGƯỜI thôi".
(Ngu1eabu hu1ee9ng phu1ed1- album Tru1ea7n Tiu1ebfn- Hu00e0 Tru1ea7n 2008)
u0110u00eam nay thu1ea5y nu00f3i Hu00e0 Nu1ed9i tru0103ng su00e1ng lu1eafm. Thu00ec u0111u00eam ru1eb1m mu00e0. Mu00e0 tu1eeb nu0103m 45 u00f4ng Thu00e9p Mu1edbi u0111u00e3 viu1ebft "Tru0103ng u0111u00eam nay su00e1ng quu00e1, tru0103ng mai cu00f2n su00e1ng hu01a1n". Tru0103ng Hu00e0 Nu1ed9i u0111u00eam nay su00e1ng, nhu01b0ng tru0103ng cu00f2n phu1ea3i su00e1ng hu01a1n, phu1ea3i su00e1ng nu1eefa, su00e1ng u0111u1ec3 soi hu1ebft vu00e0o u0111u01b0u1ee3c cu00e1c gu00f3c tu1ed1i nhu01b0 thu1ebf nu00e0y cu1ee7a u0111u1ea5t Hu00e0 thu00e0nh:
| ||
Nhu1eefng hu00ecnh u1ea3nh xu00f3t xa | ||
1. Tu1ed1i 13/9, du00f2ng ngu01b0u1eddi chen chu00fac u0111u1ed5 vu1ec1 tuyu1ebfn phu1ed1 bu00e1n u0111u1ed3 chu01a1i Lu01b0u01a1ng Vu0103n Can (quu1eadn Hou00e0n Kiu1ebfm, Hu00e0 Nu1ed9i) vui chu01a1i Trung thu nhu01b0ng ai cu0169ng phu1ea3i u201cchu1eefng lu1ea1iu201d tru01b0u1edbc hu00ecnh u1ea3nh cuu1ed1i gu00f3c phu1ed1. Vu1eeba u0111u00fang lu00fac em bu00e9 tu00e8 ra quu1ea7n ru1ed3i khu00f3c u00f2a lu00ean, mu1ed9t lu00fac sau mu1ed9t ngu01b0u1eddi phu1ee5 nu1eef tu1eeb u0111u00e2u chu1ea1y ra, u0111u1ee9a bu00e9 u00fa u1edb gu1ecdi mu1eb9, chu1ecb ta bu1ebf con bu1ecf u0111i. Nhiu1ec1u ngu01b0u1eddi phu1eabn nu1ed9: u201cNhu00ecn chu1ecb ta nghu00e8o khu1ed5 gu00ec cho camu201d, u201cKhu00f4ng thu1ec3 nu00e0o tin nu1ed5iu201du2026 Mu1ea5y ngu01b0u1eddi bu00e1n hu00e0ng cu1ea1nh u0111u00f3 hu00f9a vu00e0o: u201cCon mu1ee5 nu00e0y u0111u00e1nh bu1ea1c u0111u1ea7u kia, u0111u1ea9y con ra u0111u00e2y kiu1ebfm tiu1ec1nu201d. Bu00e0 cu1ee5 chu1eadm chu1ea1p ku00e9o ngu01b0u1eddi khu00e1ch tiu1ebfn lu00ean mu1ed9t u0111ou1ea1n, tru01b0u1edbc mu1ed9t cu1eeda hu00e0ng bu00e1n u0111u1ed3 chu01a1i khu00e1c. Chu1ee7 cu1eeda hu00e0ng nu00e0y u0111ang tu1ea5t bu1eadt vu00ec u0111u00f4ng khu00e1ch nhu01b0ng vu1eabn tranh thu1ee7 ra xua cu1ee5 bu00e0 u0111i chu1ed7 khu00e1c. u0110i u0111u1ebfn u0111u00e2u cu1ee5 cu0169ng bu1ecb u0111uu1ed5i, cuu1ed1i cu00f9ng cu1eadu thanh niu00ean khu00f4ng chu1ecdn nu1eefa mu00e0 mua luu00f4n ba chiu1ebfc tru1ed1ng cho cu1ee5. ![]() Anh thanh niu00ean nu00e0y mua cho cu1ee5 ba chiu1ebfc tru1ed1ng khu00f4ng hu1ec1 chu1ecdn lu1ef1a cu0169ng khu00f4ng mu1eb7c cu1ea3 Khu00f3 hiu1ec3u nhu1ea5t lu00e0 khi cu1ee5 giu00e0 u0111i nhu1eb7t nhu1eefng chiu1ebfc tu00fai bu00f3ng bu1ecb vu1ea5t giu1eefa u0111u01b0u1eddng, nhu1eefng chiu1ebfc tu00fai bu00f3ng chu1eb3ng ai cu1ea7n u0111u1ebfn. Vu1eady mu00e0, khi bu00e0 u0111ang cu00fai nhu1eb7t, mu1ed9t ngu01b0u1eddi bu00e1n hu00e0ng tu1eeb u0111u00e2u lu1ea1i chu1ea1y ra nu00f3i: u201cAi cho bu00e0 nhu1eb7t tu00fai bu00f3ng u1edf u0111u00e2yu201d, ru1ed3i giu1eb1ng lu1ea1i nhu1eefng chiu1ebfc tu00fai bu00f3ng u201cvu00f4 nghu0129au201d tru00ean tay cu1ee5. Nhu1eefng ai vu00f4 tu00ecnh chu1ee9ng kiu1ebfn nhu1eefng cu1ea3nh tru00ean, su1ebd u0111u1ec1u cu1ea3m thu1ea5y nu1eb7ng lu00f2ng. Mu1ed9t mu00f9a Trung thu khu00f4ng tru1ecdn vu1eb9n... Hou00e0i Nam |
Wednesday, 27 February 2008
Nghề hấp dẫn giới trẻ (February 28, 2008)

Công chức ngoại giao: Hấp dẫn giới trẻ
Gia nhập WTO, trở thành thành viên không thường trực HĐBA Liên hợp quốc... hình ảnh Việt Nam càng trở nên nổi bật trong mắt bạn bè quốc tế và có nhiều bạn trẻ lựa chọn ngoại giao làm sự nghiệp.
Lễ trao bằng cho các sinh viên - Ảnh minh họa |
Ông Phạm Sanh Châu, Vụ trưởng Vụ Văn hóa - UNESCO Bộ Ngoại giao có niềm tin mãnh liệt vào đội ngũ công chức ngoại giao trẻ tuổi thuộc thế hệ 7X, 8X.
"Họ rất giỏi, năng động và tràn đầy nhiệt huyết với công việc. Tôi hoàn toàn tin tưởng vào các cán bộ trẻ hiện nay", ông nhận xét.
30% - 50% là người trẻ
Tốt nghiệp Đại học Ngoại thương, anh Phạm Hùng Tâm nộp hồ sơ dự thi tuyển công chức Bộ Ngoại giao. Thi đỗ, anh được phân về Vụ Châu Á II và công tác ở đó đến nay đã được 14 năm.
Anh Tâm đánh giá: "Các cán bộ trẻ được đào tạo bài bản hơn, kiến thức cập nhật hơn và trình độ ngoại ngữ cũng cao hơn so với lớp cán bộ kỳ cựu. Họ tiếp thu, thích ứng nhanh với công việc và rất đoàn kết, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Làm việc với họ đã giúp tôi có những cách nghĩ mới, buộc tôi phải tự phấn đấu để theo kịp họ".
Hiện tỷ lệ cán bộ trẻ từ 40 tuổi trở xuống đang ngày càng tăng trong cơ cấu cán bộ của Bộ Ngoại giao. Vụ Châu Mỹ có 40 cán bộ công chức thì hơn 1/3 trong số đó là những cán bộ trẻ.
Ở Cục Lãnh sự, tỷ lệ cán bộ trẻ cũng là hơn 1/3 và hứa hẹn sẽ tiếp tục tăng trong những năm tới. Vụ Châu Á II có trên dưới 50 cán bộ thì hơn 50% trong số đó là những người trẻ.
Cũng như ở các ngành nghề khác trong xã hội, những cán bộ ngoại giao trẻ mới vào nghề không tránh khỏi bỡ ngỡ khi làm quen với công việc. Những chuyên viên tốt nghiệp Học viện Quan hệ quốc tế có lợi thế là được đào tạo cơ bản về quan hệ quốc tế và nghiệp vụ ngoại giao nên hoà nhập nhanh hơn vào môi trường đối ngoại cấp nhà nước.
Tuy nhiên, công tác ngoại giao đa dạng, phong phú với rất nhiều công việc không tên và có tên nên để đảm bảo hiệu quả hoạt động, ngay sau khi kết thúc kỳ thi tuyển công chức, Bộ Ngoại giao tổ chức một khoá bồi dưỡng nghiệp vụ ngắn hạn kéo dài 2 tháng dành cho các thí sinh trúng tuyển.
Nhiều cơ hội trưởng thành
Trải qua một thời gian công tác, nhiều cán bộ ngoại giao trẻ đã tìm thấy cho mình sự hứng thú đối với công việc và một môi trường phát huy những kiến thức đã được học. Họ lựa chọn con đường ngoại giao trước hết xuất phát từ sự đam mê và cảm thấy công việc phù hợp với mình.
Anh Nguyễn Đức Tiến, đỗ kỳ thi tuyển công chức Bộ Ngoại giao 2006 và đang công tác tại Ban Nghiên cứu tâm sự:
"Tôi chọn ngoại giao vì cảm thấy mình phù hợp với ngành này. Môi trường nghiên cứu giúp tôi phát huy tối đa những kiến thức và khả năng của bản thân. Nói chung công tác ngoại giao khó khăn và vất vả, đòi hỏi có sự đam mê. Nếu chỉ để biết thôi thì tốt nhất đừng nên vào ngành ngoại giao làm gì".
Phạm Thùy Trang đã đỗ kỳ thi tuyển công chức Bộ Ngoại giao năm 2006 và hiện đang là chuyên viên Vụ Châu Mỹ. Sau gần một năm làm việc, Trang cho biết công việc hiện tại của cô khá tốt, gần đúng như những gì đã tưởng tưởng khi còn là sinh viên Học viện Quan hệ quốc tế.
"Làm việc ở đây, tôi có điều kiện phát huy nhiều nhất những gì mình đã được học trong trường", Trang bộc bạch.
Cùng đỗ kỳ thi tuyển công chức năm 2006 với Phạm Thùy Trang còn có Nguyễn Thị Thu Thủy. Cũng giống như Trang, Thủy khá hài lòng với công việc của một chuyên viên Vụ Châu Á II.
Thủy cho biết so với nhiều cơ quan nhà nước khác, môi trường làm việc trong Bộ Ngoại giao khá năng động, có tính cạnh tranh cao nhưng không quá căng thẳng.
Sau gần một năm làm việc, Thủy đã thu nhận được khá nhiều kiến thức cũng như kinh nghiệm cần thiết để trở thành một nhà ngoại giao trong tương lai.
Nguyễn Tiến Cường cũng đỗ kỳ thi tuyển công chức cùng đợt với Thuỷ và Trang và đang công tác tại Học viện Quan hệ quốc tế. Cường cho biết anh rất thích công việc hiện nay vì được làm đúng ngành đúng nghề.
Anh cũng không giấu mơ ước được theo đuổi nghiệp ngoại giao: "Được tham gia các hoạt động đối ngoại đã giúp tôi trưởng thành lên rất nhiều. Tôi mong muốn sẽ tiếp tục được cống hiến cho ngành ngoại giao".
Còn anh Tâm tâm sự: "Kể từ khi trở thành công chức ngoại giao, tôi đã thu nhận được nhiều kiến thức về nghiệp vụ, học được phương pháp phân tích vấn đề, trình độ ngoại ngữ ngày càng nâng cao và đi đây đi đó. Sau 14 năm gắn bó, tôi càng yêu công việc của mình".
Theo Minh Dương
Lao động
Wednesday, 16 January 2008
"Văn hóa" bạo lực? (January 16, 2008)
Tớ hiếm khi được xem thời sự 19h trực tiếp của VTV vì lúc đó đang là giờ làm việc, nhưng hôm qua lại mục kích được đúng cái phóng sự đó. Phóng sự khá dài, tua lại rất nhiều lần những hình ảnh không thể man rợ hơn được nữa, không ai có thể cầm lòng được. tớ đã loan tin ngay lúc đó trên blast!!! Mà không chỉ có con mụ béo “quỷ đội lốt người” kia oánh, chửi các cháu đâu. Tớ thấy một con mụ trẻ hơn cũng oánh, tát, mắng, chửi các bé. Có cả một thằng ôn mặt hầm hầm lườm các cháu, nhìn các bé như kẻ thù không đội trời chung. Hình như khẩu hiệu của bọn quỷ này là "tiêu diệt mầm non của đất nước"!!! Tội này đáng phải tùng xẻo.
Nghĩ mà buồn. Lại còn cả tin nổ mỏ khai thác than, rồi tin đá tiếp tục đè chết người. Trong lúc đó ở Mỹ lại có tin một ông bố Việt kiều ném bốn đưa con đẻ của mình xuống biển. Kinh tởm! Sao lại có thể tệ hại đến như thế. Sao bức tranh lại xám xịt đến thế!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thấy việc báo chí đưa tin và đưa dồn dập như thế này cũng là tín hiệu mừng. Dư luận và báo chí rõ ràng đang cố gắng vào cuộc và nói không với bạo hành, với việc coi thường nhân phẩm và tính mạng con người. Nói cho cùng thì chẳng phải bây giờ mới xảy ra bạo hành, chẳng phải bây giờ mới xảy ra tai nạn lao động. Chẳng phải bây giờ tính mạng và nhân phẩm con người mới bị coi rẻ. Hồi bé đi học tớ cũng chứng kiến không ít chuyện thầy giáo/ cô giáo véo tai, xách tai mấy cu bạn, quăng cả cái thước kẻ dài 1 mét vào học sinh, dùng phấn và rẻ lau bảng ném vào học sinh, coi đó là những biện pháp thể hiện sự nghiêm khắc!? Đồng thời cũng vài lần tớ chứng kiến học sinh chơi khăm lại các thầy cô. Cho nên, khi thấy báo chí, truyền thông đưa tin nhiều, thậm chí dồn dập về những chuyện đau lòng thì theo tớ cũng là tín hiệu mừng, rằng cái ác, cái xấu sớm muộn đều bị lôi ra ánh sáng và hy vọng sẽ bị trừng trị thích đáng.
Tớ hay nghĩ lan man. Khi xem cái phóng sự này, tớ lại liên hệ đến một đặc điểm trong “văn hóa ứng xử” của người Việt mình. Triết học của Việt Nam mình nói cho cùng là tổng hợp của những đúc kết dân gian của các cụ nhà ta. Các cụ nói thì thường là “cấm có sai”. Nhưng mà có một cái quan niệm tớ chưa bao giờ đồng ý với cổ nhân, đó là lý luận “yêu thì cho roi cho vọt, ghét thì cho ngọt cho bùi”. Có một câu chuyện mà tớ tận mắt chứng kiến. Mẹ một người bạn của tớ được mời từ Việt Nam sang bên này để trông cháu giúp vợ chồng anh bạn. Thằng cháu này thì cũng thuộc loại trẻ hiếu động. Một hôm bọn này cùng đi chơi ở vườn hoa Lục Xâm Bảo. Thấy thằng bé chạy đùa nghịch ngợm, gọi không được người bà đã cầm cái roi chạy theo và dọa vụt thằng bé. Các bạn có thể tưởng tượng các bác Tây ở xung quanh đã mắt chữ O, mồm chữ A như thế nào khi chứng kiến cảnh tượng đó không. Trời đất. Đó là cái văn hóa giáo dục trẻ em của Việt Nam mình đấy à???!!! Tớ thì thở phào khi thấy cuối cùng những người Tây kia không đi gọi cảnh sát tới bắt người bà Việt Nam kia vào đồn, can tội bạo hành với trẻ em.
Mở ngoặc thêm một chút. Trong một lần bọn tớ làm hội thảo quốc gia về Văn hóa hòa bình và phi bạo lực vì trẻ em trên thế giới ở Hà Nội, Giáo sư Tô Ngọc Thanh cũng nói rất mạnh về cái văn hóa “yêu cho roi cho vọt” của người Việt. Giáo sư nhấn rất mạnh là ở Việt Nam đó là “văn hóa” khá đặc trưng, nhưng chỉ là của người Kinh. Theo Giáo sư Thanh, hầu hết các dân tộc thiểu số ở Việt Nam đều không có văn hóa “roi vọt” như người Kinh. Đó cũng là điều đáng suy ngẫm.
Tất cả các hành vi bạo lực dù được biện minh dưới bất kỳ hình thức nào (trừ bạo lực cách mạng, hehe) đều không thể chấp nhận được và cần phải loại bỏ. Bạo lực, roi vọt chính là đặc điểm man rợ, thú tính còn sót lại ở con người. Liên hợp quốc đã có cả một công ước về xóa bỏ mọi hình thức bạo lực. Liên hợp quốc cũng đã có nhiều nghị quyết về văn hóa hòa bình và có cả Năm quốc tế, rồi Thập kỷ quốc tế về Văn hóa hòa bình và phi bạo lực vì trẻ em trên thế giới… Nhưng xem ra tất cả vẫn chỉ dừng lại ở hô hào, lý luận. Chừng nào văn hóa hòa bình và phi bạo lực chưa trở thành thuộc tính của con người và đủ mạnh để làm tiêu giảm thuộc tính “con” man rợ của con người thì bạo lực phi nghĩa và bạo hành sẽ còn tồn tại dai dẳng.
Sunday, 6 January 2008
vật giá (January 07, 2008)

Diễn biến tỷ giá đồng Việt Nam so với một số loại ngoại tệ chủ chốt tại 3 thời điểm: Cuối tháng 10 và cuối tháng 12/2007; đầu tháng 1/2008.
Loại ngoại tệ | Tỷ giá ngày 7/1/07 | Tỷ giá cuối tháng 10/07 | Thay đổi so với tháng 1/2007 | Tỷ giá bán 28/12/07 | Thay đổi so với tháng 1/07 | Tỷ giá bán 7/1/08 | Thay đổi so với tháng 1/07 |
Đô la Canada - VND/CAD | 13.700 | 16.704 | 22% | 16.334 | 19,22 | 16.224 | 18,4 |
Đô la Australia - VND/AUD | 12.484 | 14.491 | 16% | 14.027 | 12,35 | 14.096 | 12,91 |
Euro - VND/EUR | 20.960 | 23.016 | 10% | 23.495 | 12,09 | 23.669 | 12,92 |
Bảng Anh - VND/GBP | 31.610 | 33.104 | 4,7% | 32.069 | 1,45 | 31.65 | 0,12 |
Đô la Mỹ - VND/USD | 16.060 | 16.084 | 0,15% | 16.030 | -0,19 | 15.995 | -0,5 |
(Nguồn: Tổng hợp của tác giả từ tỷ giá mua bán của các NHTM- VNN).
Nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan:
Mức sống gia đình tôi giảm đáng kể
Nguyên phó thủ tướng Vũ Khoan trả lời phỏng vấn Tuổi Trẻ |
Nghe đọc nội dung toàn bài: |
* Theo ông, câu chuyện lạm phát giữ vị trí nào trong bức tranh kinh tế năm nay?- Năm 2007, bức tranh kinh tế có nhiều điểm sáng như chỉ số tăng trưởng, thu hút đầu tư, xuất khẩu... nhưng cũng có một vài điểm tối.
Điểm tối nhất chính là chỉ số lạm phát, tức giá tiêu dùng tăng trên 12%, cao hơn tốc độ tăng trưởng. Chỉ số này làm bức tranh kém hẳn đi vì kinh tế tuy đi lên nhưng chất lượng sống đi xuống.
* Thưa ông, bằng cách nào chúng ta đã làm chủ được “con ngựa lạm phát” của những năm 1980? Những “đòn” quyết định là gì và có thể áp dụng được gì?
- Mức lạm phát khi đó là 800%/năm. Có rất nhiều bàn bạc, tranh luận, nhận định khác nhau. Nhiều cách thức, giải pháp đã áp dụng nhưng cuối cùng thì chúng ta tìm ra, mà thực chất là học kinh nghiệm của thế giới về bốn mối quan hệ cung cầu tạo nên lạm phát. Đó là quan hệ sản xuất - tiêu dùng; tiền - hàng; thu - chi ngân sách và xuất - nhập khẩu. Bốn quan hệ này bị mất cân đối trầm trọng.
Giá cả tăng vọt khiến mức sống của nhiều gia đình giảm đi |
- Bài học đó tên là “Vận hành đúng qui luật khách quan”. Bài thuốc này, theo tôi, luôn đúng trong vận hành kinh tế. Tuy nhiên, mỗi thời điểm lại có những triệu chứng khác nhau nên liều lượng và cách chữa trị cũng phải khác nhau.
Tôi cho rằng hiện nay nền kinh tế của chúng ta không mắc bệnh ở cả bốn mối quan hệ trên. Sản xuất và tiêu dùng thì thực chất hiện không thiếu hàng hóa. Sự thiếu hụt chỉ mang tính cục bộ và tức thời, như thiếu thịt gà khi dịch cúm gia cầm, thiếu thịt trâu bò khi có bệnh lở mồm long móng. Một số vùng thiếu hàng tiêu dùng cũng chỉ là trong thời điểm lũ lụt, thiên tai. Sự thiếu hụt này luôn có sản phẩm thay thế. Vì vậy giải pháp hạ thuế nhập khẩu nhằm tăng hàng để hạ giá là không trúng “huyệt”. Thu chi ngân sách mới ở mức bội chi trên dưới 4% là không quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, hai mối quan hệ còn lại thì có vấn đề. Xem ra thì tiền qua kênh phát hành, tín dụng, đầu tư đều cao. Theo thông tin từ các chuyên gia, báo chí, lượng tiền phát hành tăng trên 30%, trong đó có một lượng lớn được dùng để mua ngoại tệ; tín dụng từ các ngân hàng tăng trên dưới 35%, đầu tư toàn xã hội tăng trên 15%, chiếm tới 40% GDP là mức khá cao, chỉ kém Trung Quốc. Trong khi đó ít thấy các biện pháp nhằm kịp thời thu hồi tiền về, nhiều công trình chôn vốn, vòng quay không nhiều.
Một hiện tượng đáng chú ý nhưng ít được đề cập là tổng mức bán lẻ tăng tới trên 22%, nếu trừ nhân tố giá thì vẫn cao hơn các năm. Về cân đối xuất nhập khẩu thì nhập siêu ngày càng lớn. Đành rằng trong giai đoạn hiện nay ta chưa thể cân bằng xuất nhập, song không thể xem nhẹ tình trạng nhập siêu vì nó góp phần đẩy lạm phát lên.
Lạm phát là căn bệnh nan y, bốc thuốc chữa trị nó bao giờ cũng có tác dụng phụ. Vì muốn hút tiền về thì phải tăng lãi suất tiền gửi, nhưng như vậy sẽ phải tăng lãi suất tín dụng, từ đó tác động đến sản xuất. Muốn gia tăng xuất khẩu thì không thể để giá nội tệ quá cao. Nhưng điều chỉnh tỉ giá là bài toán tiềm ẩn nhiều tác động khó lường. Do vậy, muốn chữa lạm phát thành công, duy trì được tăng trưởng kinh tế, không gây xáo động xã hội đòi hỏi cả một nghệ thuật điều hành tinh tế.
* Theo ông, nghệ thuật đó là gì? Và lời giải bài toán lạm phát - tăng trưởng hiện nay có “tín hiệu” nghệ thuật ở đâu không?
- Quốc gia nào cũng muốn tăng trưởng cao nhưng lạm phát thấp. Nghệ thuật nằm ở chỗ chúng ta thúc đẩy tăng trưởng nhưng chấp nhận lạm phát ở mức nào. Nay chúng ta đã đặt ra và hoàn toàn có khả năng đạt mục tiêu tăng trưởng cao thì toàn bộ vấn đề là có nghệ thuật và những biện pháp hữu hiệu khống chế lạm phát có hiệu quả. Tôi thấy gần đây Ngân hàng Nhà nước đã đưa ra chủ trương linh hoạt tỉ giá liên ngân hàng. Đây có lẽ là những bài thuốc đánh trúng bệnh vì nói cho cùng, lạm phát là căn bệnh tiền tệ, là hiện tượng kinh tế, do vậy phải chữa bằng “thuốc” tiền tệ, “thuốc” kinh tế. các biện pháp hành chính là cần thiết nhưng chỉ có thể bổ sung như vật lý trị liệu, xoa bóp mà thôi.
* Ông đối mặt với cuộc sống giá cả tăng quá cao này như thế nào? - Cũng giống như mọi gia đình chỉ trông vào đồng lương, mức sống gia đình tôi bị giảm đi đáng kể vì giá những sản phẩm thiết yếu đều tăng. Nhà tôi đi chợ hôm nào về cũng kêu giá lên khiếp quá. Tôi cũng cảm nhận được điều đó. Từ thịt, cá, rau, mắm đến gas... đều ảnh hưởng. Trong hoàn cảnh ấy, đương nhiên phải dè sẻn thêm. Thật ra đối với gia đình tôi thì lạm phát chưa tác động quá mạnh vì hai vợ chồng già chẳng ăn tiêu bao nhiêu. Nhưng cứ nghĩ đến bà con nông dân, đồng bào dân tộc thiểu số và người nghèo đô thị kiếm một đồng quá nhọc nhằn thì không hiểu bà con xoay xở thế nào. Lạm phát những năm 1980 đánh vào mọi người lúc đó nghèo như nhau. Nay trước hết nó đánh vào những người nghèo. Đó là nỗi xót xa của chúng ta. |
QUANG THIỆN (Báo Tuổi trẻ)
Wednesday, 28 November 2007
Dân Pháp & văn hóa xuống đường (Late November 29, 2007)

TMH (28.11.2007)
(scroll down and refer to the English text should you not feel comfortable with the French version)
Où les Français se dirigent-ils ?
L’adoration que les Français vouent aux grèves serait-elle pas la chose qui les différencie du reste du monde ?. Certes, les grévistes ont toujours un but à atteindre en descendant dans la rue et personne ne doit contester leur désir de défendre leurs intérêts. Mais est-ce pour autant acceptable qu’un petit pourcentage de Français, sous prétexte qu’ils ne veulent pas rallonger leur vie professionnelle de deux ans et demi de plus, inflige des difficultés à la majorité en paralysant tout le pays au moment où son économie est déjà en déclin ?
Pour ceux et celles que la paralysie prolongée des moyens de transport énerve, les grèves sont honteuses et inacceptables. Ils qualifient les grévistes de paresseux qui cherchent à défendre des privilèges de l’ancien temps lesquels grèvent l’économie et obligent tous les autres travailleurs français à payer. Les grèves illustrent bien la carence du modèle français caractérisé par le monopole des services cruciaux entre les mains de l’Etat et le pouvoir donné aux employés de prendre la population et les politiciens en otage en les forçant à se résigner. En d’autres termes, les Français suivent encore les idées révolutionnaires de 1789 et sont encore au stade où les conflits sociaux ne peuvent être résolus que dans la rue.
L’heure est venue où les grévistes doivent se rendre compte que leurs actions ne peuvent qu’aggraver les problèmes économiques du pays plutôt que leur donner une solution concrète. Ils tiennent beaucoup aux lois protégeant leur travail et aux acquis sociaux très fantastiques. Cependant tant qu’ils ne seront pas conscients de la nécessité d’être plus compétitifs dans le marché actuel très mondialisé et de travailler plus, et non moins, ils conduiront leur pays à l’échec économique. Il est temps pour les grévistes d’accepter les réformes s’ils veulent que le chômage baisse et que l’économie nationale cesse de perdre des places dans le classement international. Il faut donc que la France avale l’amère pilule des réformes et qu’elle comprenne que la perte d’un jour de PNB ne soit pas la meilleur façon de le faire.
Néanmoins, les grévistes et leurs sympathisants reconnaissent le caractère égoïste de l’attitude mentionné ci-dessus . Ils réclament une réflexion sérieuse sur une autre dimension du problème. Les défenseurs des grévistes sont d’avis que ce qui se passe ne se limite pas à une simple question de vaquer aux activités. La protestation actuelle s’est déclenchée car les gens ne sont pas prêts à perdre leurs droits et libertés durement gagnés. Certes, malgré des pressions du mode de pensée dominant l’économie mondiale et ses institutions, la France est parvenue à sauvegarder nombre d’avantages sociaux incarnés dans une démocratie type et un état de bien-être authentique. La plupart de la population n’est pas prête à abandonner ces avantages que la pression vienne de l’Europe ou du gouvernement en exercice.
Ils soutiennent que plusieurs modèles sociaux sont possibles dans le monde et que celui du néo-libéralisme n’est pas nécessairement le meilleur. Selon eux, les Français ont entièrement raison de faire grève parce qu’ils veulent sauvegarder les droits sociaux pour lesquels les anciennes générations avaient lutté. Des plaintes sur les perturbations dans les transports et les écoles témoignent, tristement, de l’étroitesse d’esprit motivée par l’intérêt personnel et la résignation. Certes, l'action des grévistes a bien sûr des répercussions sur la vie quotidienne de certaines personnes mais ces répercussions seraient d'une ampleur bien autre si la culture libérale s'était emparée de la société française. Selon ces militants, il ne faut pas se plaindre des grèves. Il faut plutôt réfléchir sur le sens de notre existence comme être humain dans une société et non sur des statistiques d’une économie mondialisée.
Les grèves actuelles ne sont pas les premières et ne seront pas les dernières. Il est toutefois intéressant de noter que des sondages récents montrent que la majorité des Français avaient été contre les grèves avant le début de celles, fait qui représente un développement sans précédent dans l’histoire française.
Voici l'extrait du commentaire par M. Vu Doan Ket, IRI, Hanoï, Viet Nam; traduit en français par TMH:
Qui bénéficie le plus de ces grèves ?
Pour les partisans des réformes dans le gouvernement du Premier ministre Fillon, en place depuis six mois, sous l’autorité du président Sarkozy, les grèves récentes représentent un test vis-à-vis des futures et audacieuses réformes . A moins que le gouvernement surmonte cette première épreuve de force et obtienne que le peuple accepte la réforme des régimes spéciaux de retraite et finalement sa mise en œuvre, les prochaines propositions de réforme risqueront de subir/ connaître le même sort.
Que le président Sarkozy s’abstienne de tout commentaire et que le gouvernement ne soit pas prêt à ouvrir des négociations avec les syndicats, pas plus qu’il ne prenne des actions hâtives pour mettre fin aux grèves amènent des analystes à supposer que le gouvernement s’attend à ce que les grèves se déclenchent. Le gouvernement espère-t-il peut-être que la prolongation des grèves lancées par les syndicats des services publics aboutira à l’érosion du soutien et de la solidarité du public en faveur de leur action.
Certes, les sondages effectués 4 jours après la première grève montrent que la population française trouve insupportables les difficultés se traduisant de la grève. Les organisations sociales de droite qui appuient la libéralisation économique sont parvenues à réunir plus de 10.000 manifestants dans les rues de Paris en protestation contre les grèves. Les désaccords entre différentes couches de la population à l’égard des réformes et des traitements préférentiels constituent également le facteur qui réduit l’ampleur de la grève générale qui s’est déroulée le 20 novembre.
La situation s’est en partie aggravé car l’administration Fillon n’a pas choisi le bon moment pour annoncer la proposition de réforme des régimes spéciaux de retraite ; elle aurait pu attendre le début de 2008, date d’entrée en vigueur de la loi concernant le service minimum. La divergence d’opinions croissante dans la société pendant les grèves pourrait finir par profiter au gouvernement. En effet, en nourrissant le mécontentement populaire et en laissant la situation se dégrader, le gouvernement pourra justifier les réformes sur la base de la libéralisation de l’économie en supprimant les facteurs freinant son développement, notamment les privilèges dont jouissent les services publics. Mise à par les dégâts économiques, le président Sarkozy et le gouvernement réformiste Fillon sont apparemment les principaux bénéficiaires des grèves, du moins du point de vue politique.
Néanmoins, la tactique du gouvernement de profiter de la division de l’opinion pour lancer des réformes (si tel est vraiment le cas) risquerait d’avoir l’effet inverse. A ce titre, le gouvernement Jupé en 1995 en est l’exemple. En effet, l’ampleur et la durée des grèves de 1995, malgré leur popularité, avaient fini par paralyser le gouvernement et finalement conduire à son effondrement bien qu’à l’époque la droite controlât à la fois l’Elysée et le Parlement. La frustration actuelle du public à l’encontre des grévistes pourrait bel et bien se retourner contre le gouvernement Fillon et Sarkozy si les grèves persistent et si le gouvernement reste passif dans les négociations.
Where are they heading for ?
(TMH- 22.11.2007)
The French love to take to the streets. Going on a strike is absolutely a typical French way. Strikers always have a point, i.e. to protect themselves. And certainly this desire should never be questioned or challenged in a democracy. But should all the French be happy with the strikes in which a few percents of the population who do not want to work 2.5 years more in their professional life, are inflicting misery on the majority of ordinary people by managing to paralyze the whole country and when the French economy is in decline?
For those who are frustrated by the prolonged stagnation, the strikes are shameful and unacceptable. They described the strikers as a bunch of lazy people who are defending privileges from olden times that have been putting an enormous strain on the economy, and that all French workers have to pay for. Broadly speaking, the strikes are another illustration that the French model is broken. What the model is characterized by is the state that has a monopoly on crucial services while it gives the employees the power to take the French population (and politicians) hostage and essentially bully them into submission. In other words, the French still work along the revolutionary lines of 1789 and have not yet graduated to resolving fundamental social items outside of the streets.
It's time that the strikers realized that rather than helping, their actions are compounding their economic problems. They love their strong employment protection laws and fantastic social security benefits, but until the French realize that they need to be more competitive in this globalized world and work more, not less, they are doomed to economic failure. It is time the French realized they have to work and engage in reforms if they want unemployment to go down and the national economy stop sliding in international league tables. France has to take the bitter pill of economic reforms, and forfeiting a day's GDP is not the way to do it!
The strikers and their supporters, however, consider the above-mentioned attitude as selfish and call for a serious reflection on a broader issue. They are of the view that what is happening is not just about being unable to go for one’s own daily business, it is about rights and freedoms which people have fought over for many years, and which they are not prepared to lose. Indeed, France is a country which has, despite the pressures of the mode of thinking which dominates the world economy and institutions, managed to retain many of the social advantages of a real social democracy and welfare state. The majority of the population are not ready to give these up, either through pressure from Europe or from the current government.
They argue that there are many social models in the world and the neo-liberal one is not the best for everyone. Therefore, according to them, the French are 100% correct to strike because they want to protect the social rights that earlier generations have fought for. Complaints of transport or school disruptions sadly show the narrow-minded self interest and resignation of the haves and the would-likes. The action surely affects people as they try to go about their daily business, but not as much as they will get "hurt" if the neo-liberal culture is allowed to ride roughshod. The time is not to complain but to reflect upon the sense of our existence as humans within a society, not statistics within a global economy.
These latest strikes are not the first, nor are they the final ones. It is nevertheless interesting to note that recent surveys in France show that a majority of people were against the strike before it started, which is unprecedented in the French history.
Tuesday, 13 November 2007
Vũ nữ thân gầy (November 14, 2007)

1. Giọng hát Khánh Ly trước năm 1975 trong Album Khánh Ly- Ừ thôi em về
2. Giọng hát Khánh Ly cuối những năm 1980 trong Album Khánh Ly- Bài Tango cuối cùng
3. Giọng hát Khánh Ly năm 1997 trong Video Tình ca Anh Bằng của Asia Entertainment
Sáng tác: Anh Bằng
Một người thợ săn âm thầm mang súng lang thang vào rừng
Bầu trời bình minh muôn ngàn tia nắng sớm xuyên màn sương
Một vài cụm mây như chùm hoa trắng bay trong trời xanh
Rất xinh và rất xinh
Kìa một bầy nai vươn sừng ngơ ngác phóng nhanh vào rừng
Còn một bầy chim vô tình vẫn hót líu lo đùa chơi
Nào ngờ thợ săn đang cầm cây súng bắn lên cành cây
Chim chết chim lạc bầy
Ngay hôm sau cũng nơi này
Chim đang kêu vang gọi bầy
Nào ngờ bên góc cây
Người thợ săn hôm trước
Núp thân sau lùm cây
Chim yên tâm sống vô tình
Yêu thương nhau trên đầu cành
Đạn vụt bay đến nhanh
Cả bầy chưa tung cánh
Xác rơi trên đất lạnh
Rồi người thợ săn âm thầm mang súng mang chim trở về
Lề đường đàn chim không thù không oán hót cho người nghe
Rượu nồng thịt thơm bao người nâng chén no say đùa vui
Đâu biết chim ngậm ngùi
Tuesday November 13, 2007 - 07:49am (EST) Edit | Delete
Next Post: NỮ HOÀNG TANGO (Vũ nữ thân gầy) November 14, 2007 Previous Post: MANG HỒN ĐI BỐN PHƯƠNG TRỜI (November 12, 2007)
Wednesday, 22 August 2007
Too busy for a Friend (Entry for August 22, 2007)
thought it was kinda spam, but it isn't. Thanks, anh Tho, for sharing.
Too Busy for a Friend...
One day a teacher asked her students to list the names of the other students in the room on two sheets of paper, leaving a space between each name.
Then she told them to think of the nicest thing they could say about each of their classmates and write it down.
It took the remainder of the class period to finish their assignment, and as the students left the room, each one handed in the papers.
That Saturday, the teacher wrote down the name of each student on a separate sheet of paper, and listed what everyone else had said about that individual.
On Monday she gave each student his or her list. Before long, the entire class was smiling. "Really?" she heard whispered. "I never knew that I meant anything to anyone!" and, "I didn't know others liked me so much," were most of the comments.
No one ever mentioned those papers in class again. She never knew if they discussed them after class or with their parents, but it didn't matter. The exercise had accomplished its purpose. The students were happy with themselves and one another. That group of students moved on.
Several years later, one of the students was killed in Iraq and his teacher attended the funeral of that special student. She had never seen a serviceman in a military coffin before. He looked so handsome, so mature..
The church was packed with his friends. One by one those who loved him took a last walk by the coffin. The teacher was the last one to bless the coffin.
As she stood there, one of the soldiers who acted as pallbearer came up to her. "Were you Mark's math teacher?" he asked. She nodded: "yes."
Then he said: "Mark talked about you a lot."
After the funeral, most of Mark's former classmates went together to a luncheon. Mark's mother and father were there, obviously waiting to speak with his teacher.
"We want to show you something," his father said, taking a wallet out of his pocket "They found this on Mark when he was killed. We thought you might recognize it."
Opening the billfold, he carefully removed two worn pieces of notebook paper that had obviously been taped, folded and refolded many times.
The teacher knew without looking that the papers were the ones on which she
had listed all the good things each of Mark's classmates had said about him.
"Thank you so much for doing that," Mark's mother said. "As you can see,
Mark treasured it."
All of Mark's former classmates started to gather around. Charlie smiled rather sheepishly and said, "I still have my list. It's in the top drawer of my desk at home."
Chuck's wife said, "Chuck asked me to put his in our wedding album."
"I have mine too," Marilyn said. "It's in my diary"
Then Vicki, another classmate, reached into her pocketbook, took out her wallet and showed her worn and frazzled list to the group. "I carry this with me at all times," Vicki said and without batting an eyelash, she continued: "I think we all saved our lists"
That's when the teacher finally sat down and cried. She cried for Mark and for all his friends who would never see him again.
The density of people in society is so thick that we forget that life will end one day. And we don't know when that one day will be.
So please, tell the people you love and care for, that they are special and important. Tell them, before it is too late.
And One Way To Accomplish This Is: Forward this message on. If you do not send it, you will have, once again passed up the wonderful opportunity to do something nice and beautiful.
If you've received this, it is because someone cares for you and it means there is probably at least someone for whom you care.
If you're "too busy" to take those few minutes right now to forward this message on, would this be the VERY first time you didn't do that little thing that would make a difference in your relationships?
The more people that you send this to, the better you'll be at reaching out to those you care about.
Remember, you reap what you sow. What you put into the lives of others comes back into your own.
May Your Day Be Blessed As Special As You Are
Tuesday, 19 December 2006
Quan sát tiếng Việt (December 19, 2006)
Thử quan sát và suy ngẫm về tiếng Việt (đã cập nhật)
Người miền Bắc nói | Người miền Nam nói | Hai miền cùng nói |
Ăn | Nhậu | Ăn nhậu |
Chậm | Trễ | Chậm trễ |
Chán | Nản | Chán nản |
Chia (buồn) | Phân (ưu) | Phân chia |
Chống (lại) | Cự (lại) | Chống cự |
Điên | Khùng | Điên khùng |
Đùa | Giỡn | Đùa giỡn |
Gọi | Kêu | Kêu gọi (nghĩa thay đổi) |
Hoa | Bông | Bông hoa |
Khổ | Cực | Khổ cực |
Mau | Lẹ | Mau lẹ |
Ô | Dù | Ô dù |
Phòng =>tiêm phòng | Ngừa => chích ngừa | Phòng ngừa & Tiêm chích |
Say | Xỉn | Say xỉn |
Tiêm | Chích | Tiêm chích |
Tiêu | Xài | Tiêu xài |
To | Bự | To bự |
To | Lớn | To lớn |
Tránh | Né | Né tránh/ tránh né |
Trông | Coi | Trông coi |
Trêu Mù Kiêng (ăn kiêng) buồn nhầm/lẫn lười | chọc Đui Khem (ăn khem) rầu lộn biếng | Trêu chọc Đui mù Kiêng khem buồn rầu lẫn lộn lười biếng |
Comments
(5 total) Post a CommentTango ..tuyệt anh ạ!
Tuesday November 13, 2007 - 04:29pm (ICT) Remove Comment
Em thich ban nam 1980.
Tuesday November 13, 2007 - 06:34pm (ICT) Remove Comment
Giọng hát ma mị Khánh Ly!!!
Anh toàn sưu tập đồ độc và quý thôi ;))
Tuesday November 13, 2007 - 09:49pm (ICT) Remove Comment
Bài này mình thấy rất lạ (về lời). Cứ như một fairy tale. Nó rất Tây, đâm ra mới đầu cứ nghĩ là một dạng phỏng nhạc kịch hoặc phổ nhạc Tây.
Wednesday November 14, 2007 - 04:38pm (ICT) Remove Comment
anh oi, bao gio thi` anh post Vu nu khoa tha^n vay
Wednesday November 14, 2007 - 09:07pm (ICT) Remove Comment
1. Tiếng hát Khánh Ly trong Album "Hoàng Thi Thơ 1- Rước tình về với quê hương" thu âm tại Sài Gòn trước 1975
2. Tiếng hát Khánh Ly trong Album "Vó ngựa trên đồi hoang" thu âm tại Mỹ trong thập niên 1980
3. Tiếng hát Khánh Ly trong Thúy Nga Video thu âm đầu thập niên 1990
Monday November 12, 2007 - 09:00pm (EST) Edit | Delete
Next Post: NGƯỜI THỢ SĂN VÀ ĐÀN CHIM NHỎ (November 13, 2007) Previous Post: Liên Xô đi (November 07, 2007)
Comments
(3 total) Post a Commentcái tin này có vẻ hay:))
Monday November 12, 2007 - 07:13pm (ICT) Remove Comment
@ Huy: tin gi,
Monday November 12, 2007 - 11:14pm (EST) Remove Comment
ẶC ẶC,SAO BÁC NHANH THẾ....Cứ như ma xó:))cái tin bài này do HTT&NTM cộng tác ấy!
Monday November 12, 2007 - 07:15pm (ICT) Remove Comment