Wednesday 14 March 2007

Không yêu sao tay để trên đùi (March 15, 2007)



http://www.yourfilehost.com/media.php?cat=audio&file=RFIphongvanKhanhLy_07030...

(RFI phỏng vấn Khánh Ly ngày 7-3-2007)

KHÁNH LY: Trong bài "Em đi bỏ mặc con đường", nhạc sỹ Trịnh Công Sơn viết,

"Em đi bỏ mặc dặm trường

Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm"

Cái chữ "cố quận" có lẽ rất ít ai dùng đến. Hình như có ông Bùi Giáng, nhà thơ Bùi Giáng có dùng chữ "cố quận" trong thơ của ông, mà lại là một câu mà tôi rất là thích. Có lẽ là bởi vì lâu quá không có nghe ai dùng chữ "cố quận". Thường thường thì nói là "cố hương", "quê hương" hay "nhà cửa" chẳng hạn. Nhưng cái chữ "cố quận" nó vừa cổ, mà nó vừa làm mình xúc động, là vì nó chạm đến cái mối thương tâm của mình. Mà từ cái mối thương tâm của mình đó, mình lại thương cái người viết ra những cái lời đẹp đẽ như vậy.

Từ cái tình thương đó, có nhiều người nói là, phải có cái gì giữa ông Trịnh Công Sơn và Khánh Ly này. Phải yêu chứ! Tôi không biết nói sao cả. Là tại vì cái chuyện yêu đương thường thường chỉ có hai người biết thôi. Mà bây giờ mang ra bán rao thì cũng không nên. Mà mình bảo không yêu thì cũng không ai tin.Mà bảo ông Trịnh Công Sơn yêu tôi thì cũng chưa chắc có ai tin. Tại vì ông Trịnh Công Sơn chỉ yêu những cái gì đẹp. Ông Sơn không yêu người xấu bao giờ. Nhưng ngược lại thì tôi lại yêu người tài và người đẹp. Mà ông Sơn lại là người đẹp và tài. Nhưng tôi không bao giờ nói. Và ông Sơn cũng chưa hề nói với tôi. Chỉ có mọi người nhìn vào và nói phải có một cái gì đó giữa nhạc sỹ Trịnh Công Sơn và Khánh Ly. Thì "cái gì đó" xin mọi người muốn hiểu thế nào thì tôi cũng xin vâng.

Nhưng mà cái chị Cẩm Vân chị ấy lấy tôi và cái chuyện tình của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn và Khánh Ly để chị ấy làm gần 100 bài thơ và chị ấy bắt rằng tôi phải yêu ông Trịnh Công Sơn. Chị ấy nói rõ ràng với tôi rằng: "không thể không yêu được, không yêu tại sao tay để trên đùi?" Tôi không biết cái bàn tay để trên đùi nó có liên quan gì đến tình yêu hay không? (có chứ- tiếng khán giả). Có không? (có- tiếng khán giả). Ủa vậy là chị đã bị tay để lên đùi rồi phải không? Chị Cẩm Vân ngồi đâu ạ? Thi sỹ Cẩm Vân từ Na-uy tới ngồi đâu? Dạ, đó là chị Cẩm Vân. Xin chị bước lên một tý!...

Chị Cẩm Vân có nói với tôi, khi nào tôi qua đời thì chị ấy sẽ giúp thiêu (Bà Nội Cẩm Vân này lãnh hộ, vậy là chồng con tôi sẽ chẳng tốn đồng nào). Tôi bảo một nửa thì mang về mộ anh Sơn. Chị ấy bảo, rồi người ta không cho bỏ xuống thì sao.Tôi bảo đâu có mắc mớ gì. Chị cứ trải rồi tự nhiên mưa nó sẽ thấm xuống đất, chứ có gì đâu. Mà nó thấm mãi thì cũng phải tới anh Sơn thôi.(Cẩm Vân bước lên sân khấu và nói: thế là có khán giả làm chứng rồi nha, không có từ chối được nha.). Dạ thưa quý vị làm chứng giùm! (nói với Cẩm Vân) Em á, em chuẩn bị tiền đi, chứ thiêu cũng tới ba ngàn mấy đô-la đấy! Dạ, chôn thì tốn mà rồi không ai tới thăm mình cả. Tôi đi vào nghĩa trang, tôi cứ thắp nhang cho mọi người, trong đó có cả thi sỹ Nguyễn Tất Nhiên.Và tôi tự nghĩ là tại sao khi mình rời xa cuộc đời này mình lại phải tốn tiền mua đất rồi nằm đây, không ai tới chơi với mình hết. Biết chơi với ai, nên cứ thiêu là chắc ăn nhất. Một nửa thì mang về bên cạnh cái người ơn của mình, còn một nửa thì bỏ sông bỏ biển, trôi đâu thì trôi. Vâng, tại vì cuộc đời cũng đã giống như một kiếp lục bình rồi...

(Trích tâm sự của Khánh Ly với khán giả tại Paris trong buổi nhạc thính phòng "Khánh Ly & Ái Vân- Em còn nhớ hay em đã quên, 11-3-2007)