Wednesday 31 January 2007

Entry for January 31, 2007 CHARISMA

QU’EST-CE QUE C’EST EXACTEMENT QUE LE CHARISME ?[1]

(inspiré de la mort de l'abbé Pierre)

Vous êtes de classe[2]. Vous êtes diplômé d’une école de haut rang de business[3]. Vous avez appris à devenir un visionnaire[4]. Vous avez acquis toutes ces platitudes[5] de leadership. Vous êtes dur mais sensible. Et vous avez autonomisé[6] tout le monde, passant de votre assistant particulier aux gardiens.

Vous pensez que vous êtes sur la voie rapide, n’est-ce pas ? Attendez une seconde. Est-ce que vous voyez le collègue qui entre dans le bureau dans le coin au bout du couloir ? Il a assisté à un certain collège moyen. Il n’est pas titulaire d’un MBA. Mais il possède une aura[7]. Il est capable de persuader des gens- ses subalternes, ses pairs, ses clients, etc. de faire ce qu’ils n’auraient plutôt pas fait. Les gens se précipitent par monts et par vaux sur lui[8]. Ils s’apprêtent à courir à travers le feu[9] et à marcher pieds nus sur le verre cassé[10] afin de s’approcher de lui. Il n’exige pas d’attention, il l’inspire[11].

De quoi dispose-t-il mais vous non ?[12] En un mot, c’est son « charisme ».

Vous n’entendez pas beaucoup parler de charisme à votre l’école de business. Vous n’en avez jamais rien lu dans aucun magazine d’affaires. Comme pornographie, le charisme est difficile à définir. Vous le savez au moment où vous le voyez. Pour la plupart des gens, c’est un certain facteur insondable[13] qui est quasiment une fusée magique pour le développement de carrière. Peu de gens possèdent le charisme. Mais quand vous parlez avec ceux et celles qui en disposent, vous trouvez que ça n’a pas de mystère après tout. C’est le charme et le magnétisme personnel. Plus important encore[14], c’est la capacité remarquable par laquelle une personne peut demander à d’autres de donner leur aval à[15] sa vision et de la promouvoir passionnément. Le charisme vous fait leader.

Le charisme est quelque chose d’épineux.[16] Jack Kennedy en rayonne[17], mais Hitler aussi ! Des charlatans[18] et des mégalomanes[19] peuvent manipuler leur charisme aussi bien que les meilleurs directeurs généraux[20], les meilleurs amuseurs et les meilleurs présidents. Une fois utilisé sagement, ça constitue un bienfait[21]. Une fois mal employé, ça devient un fléau[22]. Les visionnaires charismatiques peuvent faire avancer d’autres[23], mais parfois les induisent en erreur[24].

Pourquoi le charisme est-il important ? Jeffrey Sonnenfeld qui préside le Centre du Leadership et des Etudes de Carrière de l’Université d’Emory, dit que quand un directeur général est perçu comme charismatique, ses affaires atteindront de bon résultats. Ses subalternes[25] se sentiront inspirés. L’excitation tombera en cascade à travers l’organisation. Cependant, la mesure dans laquelle le charisme compte pour une affaire dépend de la nature de cette affaire. Le charisme a de l’importance[26] critique pour certaines professions, les conduisant au succès tandis qu’il ne fait guère la différence[27] pour d’autres. Exemples ? Des dentistes, des comptables[28], des cadres de banque[29], des ingénieurs ou des entrepreneurs de pompes funèbres[30], dans l’ensemble[31], n’ont aucun besoin de charisme. Par contre, le charisme dont dispose un chef compte énormément pour[32] son organisation qui est en train de vivre la mise en route[33] d’un nouveau projet, le revirement[34] d’un défi ou, en général, une période de changements imprévisibles[35]. Face aux conditions incertaines, les chefs charismatiques sont capables de stimuler leurs subalternes de travailler au-delà de l’appel du devoir, observe Robert House qui a étudié le charisme depuis 20 ans à l’Ecole de Wharton.

Acquérir le charisme n’est pas facile et de nombreux leaders ne devraient pas même prendre la peine de le faire[36]. Essayer d’être charismatique s’avère toujours contre-productif. Faire cela transformerait un leader normal en idiot. Pourtant, il y a des aspects du charisme qui sont utiles et faciles à atteindre. Selon Jay Conger, professeur à l’Université de Californie du Sud, comprendre les traits des personnes charismatiques pourrait rendre tous les leaders meilleurs. Il en a listé 5 traits dominants suivants :

  1. Simplifier les choses : Les personnes charismatiques ont la capacité remarquable de transformer des idées complexes en messages simples. Leur secret réside dans le fait qu’ils savent communiquer en utilisant bien des symboles, des analogies, des métaphores et des histoires. S’ils sont vraiment charismatiques, tous leurs gars[37] sur le terrain, y compris les gardiens[38] comprennent leurs boniments[39].
  2. Rendre les risques romantiques : les leaders charismatiques se réjouissent des risques. Ils recherchent toujours la plénitude en prenant des risques.[40] Comme grands optimistes, les personnes charismatiques ont très envie des choses qui n’ont jamais été faites auparavant. Peu importe qu’ils réussissent, une implication remarquable arrive souvent : leur audace améliore leur charisme.
  3. Défier le statu quo : les personnes charismatiques sont des rebelles qui aiment lutter contre la convention. Peut-être semblent-ils particuliers, mais leurs images farfelues[41] rehaussent aussi leur charisme.
  4. Prendre la place d’autres personnes : les personnes charismatiques sont capables de voir des choses de la perspective d’autres. Ils ont du talent pour vous donner l’impression que vous leur êtes la personne la plus importante. Plusieurs études concluent que les femmes ont tendance à être plus efficaces que les hommes quand il s’agit de lire la pensée d’autres.
  5. Aimer échanger des coups : les leaders charismatiques ont tendance à vous défier et vous pousser à l’action. Ils aiment donner une épreuve à votre courage ainsi qu’à votre ardeur intellectuelle. Ils vont perdre l’intérêt en vous rapidement à moins que vous jouiez à leur niveau ou du moins essayiez de le faire.

Apprendre le charisme des personnes qui en sont chargées est semblable à apprendre à faire du théâtre avec Catherine Deneuve ou à jouer au basket-ball avec Michael Jordan. Peu importe combien d’efforts vous faites, vous ne gagnerez jamais un Oscar ou parviendrez au championnat. Mais il est certain que vous pouvez améliorer votre technique de charisme, ce qui constitue votre atout crucial quelle que soit votre carrière.

(Selon Fortune Magazine)



[1] What exactly is charisma?

[2] So, hotshot…

[3] You’ve got a sheepskin from a high-class business school.

[4] You’ve nailed a vision thing

[5] Bromide, platitude (những lời nói vô vị, nhạt nhẽo)

[6] empơwer

[7] He has an aura (tinh hoa phát tiết ra, hương tỏa ra)

[8] People charge over the hill for him.

[9] Run through fire

[10] Walk barefoot on broken glass

[11] He doesn’t demand attention, he commands it.

[12] What’s he got that you don’t ?

[13] Inscrutable (bí hiểm, khó hiểu, khó nhìn thấu được)

[14] More important,

[15] To endorse/ approve

[16] Charisma is a tricky thing.

[17] J Kennedy oozed it

[18] Charlatan (lang băm)

[19] Megalomaniac (người mắc chứng hoang tưởng tự đại)

[20] CEOs

[21] Used wisely, it’s a blessing

[22] Indulged, it can be a curse./ Bienfait ou fléau: a blessing or a curse/ le fléau de Dieu : the scourge of God

[23] Lead people ahead

[24] Induire qqn en erreur : to mislead sbd

[25] subordinates

[26] Avoir de l’importance pour : to matter/ to be important for

[27] Doesn’t make much difference.

[28] CPAs : certified public accountants

[29] Bankers

[30] morticians

[31] For the most part

[32] Matters enormously in

[33] startups

[34] turnarounds

[35] Unpredictable changes

[36] A lot of leaders shouldn’t even bother.

[37] guys

[38] janitors

[39] Understand their pitch (lời rao, lời xướng âm)

[40] They feel empty without risks

[41] Their oddball images augment their charisma

Monday 29 January 2007

Entry for January 30, 2007 TUẤN NGỌC

Tuấn Ngọc

Bạn đã từng nghe và yêu thích các giọng hát Quang Dũng, Xuân Phú, Quang Minh (anh trai Thu Phương), Tường Nguyên, Huy MC, Trần Thái Hòa, Quang Tuấn, Nguyên Khang? Bạn quả là người sành nhạc và "gu" nhạc của bạn quả là sang trọng. Và nếu bạn bắt đầu nghe dòng nhạc mà các ca sỹ trên thể hiện bằng giọng hát của chính những người này chứ không phải ai khác thì bạn thật may mắn. Cũng như ai đó bắt đầu nghe nhạc Văn Cao hay tân nhạc thời kỳ đầu bằng giọng hát của Ánh Tuyết thì cũng là những thính giả may mắn. Tôi lại không có cái may mắn đó: vì tôi nghe Tuấn Ngọc từ quá sớm, từ khi Quang Dũng, Xuân Phú, Quang Minh... còn chưa xuất hiện trong làng nhạc Việt, cũng như tôi nghe Thái Thanh, Khánh Ly hát tân nhạc thời kỳ đầu trước khi biết đến Ánh Tuyết. Dù sự xuất hiện của các ca sỹ trẻ hát dòng nhạc thính phòng- trữ tình của tân nhạc Việt Nam không bao giờ là thừa, không bao giờ là quá muộn, nhưng với tôi, nếu nghe nam ca sỹ hát dòng nhạc ấy, thì chỉ Tuấn Ngọc là đủ, và chỉ có Tuấn Ngọc mà thôi.

img
img
Tuấn Ngọc

Tuấn Ngọc (sinh 1948) là một ca sĩ nổi tiếng. Anh được xem như một trong những giọng ca nam xuất sắc nhất của tân nhạc Việt Nam.

Tiểu sử

Tuấn Ngọc tên thật là Lã Anh Tuấn, anh sinh ra trong một gia đình nghệ sĩ. Cha của Tuấn Ngọc là nghệ sĩ Lữ Liên, thành viên ban nhạc hài hước ATV. Các anh chị em của Tuấn Ngọc đều là những ca sĩ tên tuổi: Bích Chiêu, Anh Tú, Khánh Hà, Thúy Anh, Lưu Bích.

Tuấn Ngọc đi hát từ rất sớm. Từ khi lên 4 tuổi, anh đã hát trong những chương trình thiếu nhi trên đài phát thanh, cùng thời với những "thần đồng" Quốc ThắngKim Chi. Thời gian sau đó anh cộng tác với chương trình dành riêng cho thiếu nhi của cặp nghệ sĩ Kiều HạnhPhạm Đình Sỹ. Năm 13 tuổi đã theo chân các nghệ sĩ lớn tuổi đi hát tại những club Mỹ, khi còn trong thời kỳ thưa thớt tại Sài Gòn.

Những năm cuối thập niên 1960, khi phong trào nhạc trẻ ở trong thời kỳ cực thịnh, Tuấn Ngọc bắt đầu được biết đến nhiều với những nhạc phẩm tiếng Anh. Tới đầu thập niên 1970, anh tham gia vào hai ban nhạc lớn nhất thời bấy giờ đó là The Strawberry FourThe Top Five.

Sau 1975, Tuấn Ngọc rời Việt Nam và định cư tại nam California. Một thời gian sau anh qua sống tại Hawaii và trình diễn cho nhiều club và khách sạn tại đây. Đến giữa thập niên 1980 anh trở lại California và bắt đầu thành công.

Tuấn Ngọc nổi tiếng qua những nhạc phẩm trữ tình. Với giọng ca và cách diễn tả đặc biệt, anh dành được sự đánh giá cao của giới chuyên môn cũng như sự hâm mộ của công chúng yêu nhạc. Những nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Từ Công Phụng... nhận xét là giọng ca Tuấn Ngọc rất thích hợp với những sáng tác của họ. Trịnh Công Sơn cũng xem Tuấn Ngọc là giọng ca nam hát những nhạc phẩm của ông thành công nhất.

Nhiều người coi Tuấn Ngọc như một giọng ca nam "tượng đài" của nền ca nhạc Việt Nam. "Trường phái Tuấn Ngọc" đã ảnh hưởng tới nhiều ca sĩ thế hệ sau cả ở hải ngoại cũng như trong nước như Nguyên Khang, Trần Thái Hòa, Quang Dũng...

Tuấn Ngọc thành hôn với ca sĩ Thái Thảo, con gái nhạc sĩ Phạm Duy.

Gần đây anh có về Việt Nam biểu diễn nhiều lần và đã thu âm CD Hãy Yêu Nhau ĐiChiều nay không có em.

Đêm diễn chính thức đầu tiên của Tuấn Ngọc diễn ra vào đầu tháng 4 năm 2006 với khoảng 500 khách mời, tại khách sạn Sheraton, Thành phố Hồ Chí Minh. Lần gần đây nhất là hai đêm diễn khá thành công tại Nhà hát Hòa Bình, Quận 10, trong tháng 8 2006 vừa qua.

Đêm Thứ 7 ngày 27/1/2007, lần đầu tiên Tuấn Ngọc trình diễn trước khán giả của Thủ đô Hà Nội trong Đại nhạc hội Duyên dáng Việt Nam số 17, tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia. Tuy chưa thể đủ để khắc họa những gì làm nên chân dung Tuấn Ngọc nhưng những khán giả khó tính nhất của Hà Thành cũng đã thực sự bị cuốn hút bởi phong cách lãng tử hòa trong giọng hát điêu luyện của anh qua hai ca khúc Em ơi Hà Nội phố của Phú Quang và Riêng một góc trời của Ngô Thụy Miên. Trước đêm diễn, Tuấn Ngọc dành cho kênh VTV1 Đài truyền hình Việt Nam một cuộc phỏng vấn trong buổi phát sóng Chào buổi sáng.

Phát biểu

  • "...Tôi như người mắc nợ khán giả quê nhà. Sau bao nhiêu năm, tôi muốn tận mắt thấy những khán giả vẫn còn dành sự ưu ái cho tôi..."
  • "...Chỉ tác phẩm của ba tác giả như Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn và Phạm Duy thôi, tôi hát hoài cũng không bao giờ cạn..."
  • "Hát, đối với tôi mãi mãi là niềm hạnh phúc." (Trong cuộc phỏng vấn với báo Tuổi Trẻ đăng ngày 15 tháng 4 năm 2006)

Các album

Liên kết ngoài

Wednesday 17 January 2007

Entry for January 17, 2007 Lee Kuan Yew, should he be our adviser/consultant?

Tin từ Vietnam Net (http://www.vietnamnet.vn/chinhtri/2007/01/654520/ )

Bộ trưởng cố vấn Lý Quang Diệu chia sẻ: "Nếu được hỏi để cố vấn, tôi cho rằng Chính phủ Việt Nam hãy gửi sinh viên miền Bắc, từ Hà Nội, Hải Phòng... vào miền Nam để họ học cách kiếm tiền, cách kinh doanh. Đây là cách tốt để bắt đầu một tham vọng. Và ngược lại, tìm những tinh hoa ở thành phố Hồ Chí Minh "cấy" vào miền Bắc, vào Hà Nội". Hoạt động trao đổi sinh viên ngay trong nước sẽ giúp giao lưu, học hỏi lẫn nhau." ANY COMMENTS?

Tôi bình luận thế này : ông này già rồi nên nói năng lẩm cẩm. Chả thế mà cách đây vài năm Việt Nam đã phải giải tán ban cố vấn!

Tuan anh : The chi phi de thuc hien y tuong ay thi ai se lo ?:(

kieudung258 (1/17/2007 6:22:11 AM): E nghi la moi truong tao tinh cach, y dau thi co the dung, nhung y sau thi ........phai can nhac

thuyvy272: hihi, qua dung! Phai thua nhan mot su that rang: nguoi mien Nam lam gioi hon nguoi mien Bac (nhung "noi" thi tat nhien la kem hon nhieu roi, hihi!).

Nhung dieu nay chi dung trong linh vuc kinh doanh thoi, con chinh tri thi lam sao bang cac bac "si phu Bac Ha"

ciao0430 (1/17/2007 2:10:44 AM): Và ngược lại, tìm những tinh hoa ở thành phố Hồ Chí Minh "cấy" vào miền Bắc, vào Hà Nội --> Thế ông ý có nói là để học gì ko ạ???

Big L: (nói gì mình quên rồi, nói lại hộ cái)

Lee Tai Yang (cùng họ với Lee Kuan Yew đây!): Một sự thật phũ phàng… khó chấp nhận!!!

Huyoliver: Neu nhu Ly Quang Dieu noi dung, the thi co ve nhu em da chon dung huong di roi cung nen!

Nguyen Huy: Chắc LQD chưa đọc series bài ai là người giàu nhất VN? Đa số là miền Bắc đấy

NAM CUONG: theo loi Ly Quang Dieu thi em vao SG la hop ly nhi

NAM CUONG: thuc ra ong y noi cai dieu ma ai cung biet
NAM CUONG: noi chung ho co y chi ben bi
NAM CUONG: va dam me thuc suc muon lam giau
NAM CUONG: cai gi ho cung co the nghi den loi nhuan
NAM CUONG: chi muon noi la ai cung co co hoi di len
NAM CUONG: du la nguoi binh thuong nhat
NAM CUONG: chu khong quan niem nhu nguoi ngoai Bac minh
NAM CUONG: tat ca su thanh cong deu dang tran trong
NAM CUONG: du la trong linh vuc nao
NAM CUONG: khong the lay moi su thanh cong dem ra so sanh tren cung mot he quy chieu

Tuesday 16 January 2007

Entry for January 17, 2007 CHUYỆN NHÀ CHUNG CƯ Ở TÂY

Viết nhân chuyện nhóm Les enfants de Don Quichotte tổ chức dựng lều bạt ở Paris để gây sức ép đòi chính phủ Pháp tôn trọng quyền có nhà ở của người dân!

Paris, le 11 janvier 2007

Chère Madame,

Par la présente, je voudrais attirer votre aimable attention sur le fait que je suis toujours dérangé par le bruit très énervant qui provient des voisins au dessus de moi. Tous les jours je dois supporter non seulement trop de tapage nocturne mais aussi les bruits exaspérants pendant la journée.

Si vous étiez chez moi, vous auriez immédiatement l’impression d’être dérangée par les bruits de pas qui frappent trop fort sur le paquet comme si l’on frappait sur un tambour au dessus de votre tête ! Le matin vous seriez forcée de vous réveiller bien avant 7 heures puisqu’à partir de cette heure le bruit de chaises, de tables ou d’autres meubles ou bien d’une sorte d’ équipements sportifs commencerait. Le week-end ainsi que les jours fériés vous ne pourriez pas vous reposer simplement parce que ces bruits ne cesseraient de vous importuner toutes les deux minutes !!!

Ce que j’ai décrit précédemment m’est vraiment bizarre et même ridicule. Inutile de dire que cela est une réalité insupportable. Ma mère a dû quitter mon appartement après une semaine de séjour l’été dernier. En outre, le premier commentaire de tous mes invités est toujours leur plainte que j’aie des voisins irrespectueux et incivils au dessus de moi. Les voisins de mon étage ont observé que ce même harcèlement constituait une des raisons pour lesquelles la locataire avant moi a dû déménager à un autre immeuble. Moi, je voudrais déménager aussi. Mais comme vous le savez bien, faire cela à Paris n’est jamais facile. Ça me coûterait beaucoup d’argent et d’efforts. Je me trouve trop mécontent.

Comprenant que ces dérangements ne peuvent venir que de l’appartement au dessus du mien, j’ai déjà plus d’une fois demandé aux gardiens de l’immeuble de prendre les mesures nécessaires pour que le problème s’arrête. Comme je ne trouvais pas de changement, j’ai alors décidé de parler directement, et poliment, à M. et Mme Blah blah blah qui habitent dans ledit appartement, en les priant de mettre une moquette sur le paquet et/ou de porter des pantoufles afin d’éviter de faire du bruit. Mais ils m’ont donné un non retentissant disant que c’était moi qui devrais payer pour la moquette ! Comme la situation persistait, voire devenait pire, je leur ai subséquemment envoyé 2 messages par lesquels j’ai exprimé ma déception de leur manque de bonne volonté. Egalement, je leur ai sérieusement demandé d’arrêter de telles nuisances avant que je ne doive avoir recours à l’aide de la police ! Mais, à ma grande surprise, ils ont parlé aux gardiens en niant toutes leurs responsabilités. Le gardien, à son tour, commençait à mettre ma plainte en cause bien qu’il ait témoigné de la situation une fois chez moi et bien qu’il m’ait promis d’en parler à une certaine Mme Hélène.[1]

Dans ce contexte, je m’adresse à vous pour vous demander de bien vouloir considérer ma situation. Je vous saurais gré de prendre des mesures appropriées afin de mettre fin à ma souffrance.

En vous remerciant pour votre aimable attention, je vous adresse mes meilleurs vœux pour cette nouvelle année.



[1] J’ai appris plus tard que Mme Hélène est la personne en charge des travaux dans l’immeuble. Pourtant, je vous assure que je n’ai aucun problème avec le bruit qui vient des travaux ou du fonctionnement de la canalisation.


Monday 15 January 2007

Entry for January 15, 2007 THE VIETNAM WAR (revisited)

Postgraduate Special Project

(M1D069)

Supervisor: Prof. Matthew Jones

Essay title: Why did the US military fail to defeat the insurgency during 1965-1968?

As it has been held true for over thirty years now, when the Americans utter the word ‘Vietnam’ they generally mean, not a country several thousand miles from their shores but, a whole complex of social conflicts associated with a great divide in the American experience. This is not too hard a truth to accept since only in this conflict did the United States suffer a comprehensive military and political rout, an unprecedented defeat and humiliation, and only out of which emerged the so-called “Vietnam Syndrome”. Viewed from the West, and more especially from the United States, the Vietnam War has been regarded as “a peculiarly American problem.”[1]

The Vietnam War, also known as the Second Indochina War covered a time span of at least 20 years though the US intervention in Vietnam, arguably, spread over a longer period. However, the period 1965-1968 under Lyndon Baines Johnson’s presidency should be remembered as a watershed in this America’s longest war as these years were punctuated by several key events. The Gulf of Tonkin Resolution in 1964 was followed by the massive introduction of American ground combat troops in the summer of 1965. Then the year 1968 was marked by the shocking Tet Offensive and, subsequently, Johnson’s withdrawal of his candidacy from the presidential election in this same year. 1965-1968 could be termed a period of US escalation and exhaustion. The US military power was applied but soon brought to its limits vis-à-vis the Vietnamese insurgency. Failing to secure a US victory over the insurgency, the US military was led to a quagmire and ultimately to a humiliating defeat.

To answer the question why the US military failed to defeat the insurgency during 1965-1968, it is of utmost importance to acquire insights into the nature of the struggle waged by the Vietnamese against what they called “the US imperialists.”[2] These insights would provide a backdrop against which the military strategy that the United States pursued could be projected, thus unveiling the shortcomings, the incompatibility and even the inapplicability of the US strategy. This essay, therefore, will focus on analyzing the insurgency in South Vietnam and the US military that Johnson applied on this theatre. But as insurgency and counterinsurgency form part of military doctrines, the essay will be commenced with a brief theoretical background to the subject matter.

...

Conclusion

Criticizing both the military and civilian leadership during the Vietnam War, Harry G. Summers, Jr., a US army colonel who served as battalion and corps operations officer in Vietnam, believes that a different strategy could have brought victory to the United States. In an effort to identify what could have been applied as alternative strategies, Summers holds that Lyndon Johnson should have sought a declaration of war, and/or the basic American objective should have been to prevent North Vietnam infiltration, and so on. To evaluate how workable these alternatives could have been in securing an American victory in Vietnam over 30 years ago would require tremendous serious academic efforts. Jumping in any hasty conclusion on hypotheses as such is tantamount to being ignorant about and irresponsible to history. Yet, whatever the American strategists could have done to secure a victory, or at least to avoid any humiliating defeat, it is worth keeping in mind an Asian assumption on military thinking that goes “the necessary precondition for one to win a battle is that he must know himself and his enemy.” Having misunderstood the nature of the struggle of the Vietnamese and having fought a wrong kind of warfare, the United States did not meet even the prerequisite condition for a victory. Along similar lines and taking into consideration many other parameters of the struggle, including the time-attested art of insurgency in Vietnam’s history of national safeguarding, alternative strategies, if any, had no guarantee of producing a victory./.



[1] Crockatt, Richard, The Fifty Years War: the United States and the Soviet Union in world politics, 1941-1991, p.235

[2] MacMahon, Rober J., (!995), Ho Chi Minh Denounces US Intervention, 1950, Major Problems in the History of the Vietnam War, Second Edition, D.C. Health and Company, p.84

Sunday 14 January 2007

Tiếng Việt thú vị (January 15, 2007)

Thử quan sát và suy ngẫm về tiếng Việt (đã cập nhật)

Người miền Bắc nói

Người miền Nam nói

Hai miền cùng nói

Ăn

Nhậu

Ăn nhậu

Chậm

Trễ

Chậm trễ

Chán

Nản

Chán nản

Chia (buồn)

Phân (ưu)

Phân chia

Chống (lại)

Cự (lại)

Chống cự

Điên

Khùng

Điên khùng

Đùa

Giỡn

Đùa giỡn

Gọi

Kêu

Kêu gọi (nghĩa thay đổi)

Hoa

Bông

Bông hoa

Khổ

Cực

Khổ cực

Mau

Lẹ

Mau lẹ

Ô

Ô dù

Phòng =>tiêm phòng

Ngừa => chích ngừa

Phòng ngừa & Tiêm chích

Say

Xỉn

Say xỉn

Tiêm

Chích

Tiêm chích

Tiêu

Xài

Tiêu xài

To

Bự

To bự

To

Lớn

To lớn

Tránh

Né tránh/ tránh né

Trông

Coi

Trông coi

Trêu

Kiêng (ăn kiêng)

buồn

nhầm/lẫn

lười

thăm

dọa

thuê

đón

hung (miền Trung)

rõ (biết rõ)

chọc

Đui

Khem (ăn khem)

rầu

lộn

biếng

viếng

hăm

mướn

rước

dữ

rành

Trêu chọc

Đui mù

Kiêng khem

buồn rầu

lẫn lộn

lười biếng

thăm viếng

hăm dọa

thuê mướn

đón rước

hung dữ

rõ rành rành/ rõ ràng

Friday 12 January 2007

Entry for January 13, 2007 HÀNG VIỆT NAM CHẤT LƯỢNG CAO

Thằng bé này là Phạm Bá Việt, cùng họ hàng U-nét- xờ- cô nhà tôi. Nó cứ lì lì mà giỏi đáo để. Hôm nay rỗi hơi, lăng- xê cái blog entry của nó. Nội dung như sau...

"

Arg! What the Fark?! I used to decide to never write anything (too) personal on this blog again but since I can't put it anywhere else and well, anything is better than talking to a wall..so this will just have to do for now.
Since this entry is going to be very ugly (you might question: aren't all of your entries ugly? ...uh, yeah well..whatever. that's not the point here), there are a few things you might want to consider before (if) you want to get into the actual blog.
1. If you are a stranger, this is not an ideal blog entry for you to read to get to know about me. Read it out of curiousity if you want to. But be warned, there's nothing nice to see.
2. If you are above the stranger level and your relationship with me stops at "social friends" then rest assured, this one isn't about you. If you don't have the time or interest, don't bother...uhm but on second thoughts, you might be on the list..for acting like you have oh so great control over me.
3. If you KNOW you are a close friend of mine, it is also not about you, so don't go thinking the crap out of this. (it's a good thing that most of you don't even know what a blog is anyways)
4. Those who THINK that they are close to me or maybe even beyond that, this could be about you. Wanna know how fucky I think of you? Then help yourselves. Read on.
So now, let the actual crap begin.
What defines a friend? Well, they say that a friend is one who cares for the other, giving uncoditionaly, never asking for anything in return...blah blah...But does anywhere say that you should treat your friend like a bitch? Or more like, the way a dog would treat his pile of shit. He dumps it out when he feels like, and then picks it up and eat it again when he has the interest to. Cuz' that's exactly how many 'friends' are treating me now.
All my deeds, efforts to try to help them are all taken for granted. Ok, so I shouldn't be asking for anything in return of my favor, and it's only natural that I don't recieve anything. But what's so tough about a simple word of thanks, or some sense of gratitude maybe, huh? And after all that, look what I get?! You people call me when you see that I can do you some good and after that leave me to rot away like a pile of trash!
Am I overreacting?! We'll see. When you wanted my help, first you asked nicely, and after I'd agreed? You treat me like your lowlife servant! You feel like you can do anything to push me into doing all those craps. And if I don't get the job done? You'd just slam the shit out of my face!
When I tried to ask for some help, remember what usually happened? On those rare occasions, you are either not well, or too busy, or can't help and whatever more you name it. Ok, good excuses. So what happens when I refuse to help you assholes? You'd think that I'm trying to give out lame excuses, that I don't want to help, I'm not friendly! A bit fucky to say the least...
"Viet, I need your help, it's urgent. Please!", after that: "This dude is a a lousy asshole. He skips school. He borrows my money but still hasn't returned..."
You take my money to buy snacks, food for your friends and never leave a single piece for me..hmm..maybe you think junk food is bad for my health eh? How nice.
When you are hanging out with me (let's just state out this simple example), you remember every appointment you have with your friends and have to leave exactly on time to meet them. When you have an appointment with me and at the same time going with your friends? You leave me waiting the whole fucking day without any calls or mess!
You call me on the phone and expect me to listen to every single crap you have to say. And then you think talking to me for 30 seconds is a waste of time.
Arg! This is getting all messy and lame. Might have to edit or even delete it someday.
Friends are forever..But those who never really were, might never be...After exlcuding those who have the above mentioned manners, the number of true friends I have may be narrowed down to somewhere between 3 and 5. It's a shame really..." HẾT LỜI DẪN

Quý vị thấy tiếng Anh của chú này ngon lành không? Hàng Việt Nam chất lượng cao đấy!

Thursday 11 January 2007

Entry for January 12, 2007 NHỮNG PHÁT HIỆN THÚ VỊ TRONG LỜI CA KHÚC TRỊNH CÔNG SƠN

FUN FUN FACTS NHẠC T.R.Ị.N.H!
img img

HÀY NHÌN NHẠC TRỊNH DƯỚI GÓC NHÌN KHÁC;VUI&NGỘ NGHĨNH HƠN RẤT RẤT NHIỀU;MỜI MỌI NGƯỜI CHO Ý KIẾNimg

1.Hàng “độc “ trong nhạc Trịnh.
_ Trái tim chai đá nhất : Tim lăn trên đường mòn..(Ru ta ngậm ngùi)
_ Bàn tay khỏe nhất : Bàn tay chắn gió mưa sang ( Biển nhớ)
_ Con cá “siêu” nhất : Bống nhảy lên bờ bống đi chơi phố ( Bống không là Bống )
_ Tắm gội lâu nhất : Mười năm tắm gội, giật mình ôi chiếc lá thu phai ( Chiếc lá thu phai )
_ Đi bộ nhiều nhất : Mươì năm chân bước trên đừơng dài ( Có một dòng sông đã qua đời )
_ Đường phố “bịnh”nhất: ngày thu đông phố xưa nằm bệnh( Có nghe đời nghiêng )
_ Ca sĩ “quái “ nhất : Loài sâu hát lên khúc ca cuối cùng (Dấu chân địa đàng )
_ Cặp môi nóng nhất : Ngủ đi em đôi môi lửa cháy ( Em hãy ngủ đi )
_ Bo-đi mỏng nhất : Thân nhẹ nhàng như mây (Như một lời chia tay )
_ Khóc nhiều nhất : Nghìn giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long lanh ( Như cánh vạc bay )
_ Nhảy đầm “ bết” nhất : Ta đi bằng nhịp điệu, nhịp điệu không giống nhau (Tình khúc Ơ-bai )
_ Đôi giày nhọn nhất : Vì từng bước em là từng mũi đinh cuồng điên ( Tửơng rằng đã quên )
_ Tình yêu hỏa hoạn nhất : Tình yêu như vế`t cháy trên da thịt người ( Tình sầu)
_ Bạn bè xã hội đen nhất : Bạn bè ngồi quanh tuốt sáng giáo gươm ( Vẫn nhớ cuộc đời)

2.ĐỘNG TỨ QUÁI NHẤT:

Treo : treo tình trên chiếc đinh không... (chưa thấy ai mắc, máng, treo cuộc tình bao giờ)
Khoác : sương khoác mềm vai phố... (như khoác vai tình nhân...)
Lùa : lùa nắng cho buồn vào tóc em... (chưa thấy ai lùa, hay đuổi bắt nắng bao giờ)
Nhặt : tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy... (nhặt đã khó, giữ càng khó hơn)
Lăn : tim lăn trên đường mòn... (nghe như là phim... kinh dị)
Trói : trong lòng phố mưa đêm trói chân...
Ươm : trời ươm nắng cho mây hồng...
Thắp : ngàn cây thắp nến lên hai hàng...
Khắc : vết buồn khắc trên da...(má ơi;chắc đau lém!!!!!!!!)
Chở : có con đò chở nắng mưa đi
Chờ : tôi xin làm nụ cười, chờ em giữa đôi môi...

3.CÂU NHẠC QUÁI NHẤT:

Loài sâu ngủ quên trong tóc chiều... (Dấu Chân Địa Đàng)
(Câu này chỉ để... dọa đàn bà, con gái)

Mặt trời như trái cây tuyệt vọng... (Níu Tay Nghìn Trùng)
(Mặt trời mà như trái cây??)

Môi em hồng như lá hư không... (Gần Như Niềm Tuyệt Vọng)
("Lá diêu bông" đã khó tìm, "lá hư không" còn khó hơn)

Cơn mưa là nắng vô thường... (Mưa Mùa Hạ)
(Cơn nắng có là... mưa vô thường?!)

4.HÁT SAI NHIỀU NHẤT:

Chữ mong trong "đời ta hết mong điều mới lạ" (Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ) được nhiều ca sĩ đổi thành mang (... hết mang điều mới lạ). Hai chữ này khác nghĩa chứ đâu phải chỉ khác một nguyên âm, và cái hay là ở chữ "mong" chứ "mang" thì chẳng có gì... "mới lạ".

Chữ miệng trong "miệng cười khúc khích trên lưng" (Quỳnh Hương) được nhiều ca sĩ đổi thành nụ (nụ cười khúc khích...). Nụ cười thì không thể... khúc khích được, và cũng không hình dung được chiếc cằm xinh xắn của cô bé tựa trên lưng chàng trai...

Chữ em trong "em qua công viên mắt em ngây tròn" (Còn Tuổi Nào Cho Em) được ca sĩ KL đổi thành nai (... mắt nai ngây tròn). Mắt nai, mắt phượng, mắt bồ câu không thuộc về ngôn ngữ TCS. Ông có những cách để tả về đôi mắt nai mà không cần phải nói "mắt nai".

Chữ vầng trong "trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt" (Một Cõi Đi Về) được ca sĩ DT đổi thành vòng (... đôi vòng nhật nguyệt). Ở đây là vầng thái dương, vầng trăng, chứ không phải vòng trời đất, vòng càn khôn... Hơn nữa, vầng thì còn "rọi suốt trăm năm..." được chứ vòng thì... chịu.

Chữ tim trong "con tim yêu thương vô tình chợt gọi" (Một Cõi Đi Về) được rất nhiều ca sĩ đổi thành tinh (con tinh yêu thương...) , khiến nhạc TCS đôi lúc biến thành nhạc... kinh dị! Lỗi là lỗi in ấn khá phổ biến ở các tập nhạc, có điều người hát vẫn cứ hát tỉnh queo, người nghe vẫn cứ nghe thoải mái mà không có ý kiến, mặc dù ai cũng biết "một cõi đi về" vẫn còn là cõi dương chứ chưa phải cõi âm nên không dễ gì có chuyện ma quái, yêu tinh hiện hình giữa ban ngày.

Trong nhiều trường hợp, chữ hay nhất, "đắt" nhất trong câu bị tráo đổi không thương tiếc, làm hỏng một câu hát (có khi làm hỏng cả một bài hát), khiến người nghe bị "khựng" lại như bất ngờ nhai phải hạt sạn trong lúc đang thưởng thức bữa cơm ngon miệng:

Chữ phút trong "vội vàng thêm những phút yêu người" (Chiếc Lá Thu Phai) được ca sĩ TVT (cô em gái TCS) và nhiều ca sĩ đổi thành lúc (... những lúc yêu người) làm giảm mất cái hay và ý nghĩa rất nhiều, vì không diễn được cái ý "vội vàng""yêu từng... phút, giây" , như muốn chạy đua với chiếc kim thời khắc của tình yêu. Tương tự, chữ phút trong "có chút lệ nhòa trong phút hôn nhau" (Bay Đi Thầm Lặng) cũng không thể đổi thành lúc được. "Phút" (không phải "lúc"), đó mới là ngôn ngữ TCS.

Chữ suốt trong "rọi suốt trăm năm một cõi đi về" (Một Cõi Đi Về) được các ca sĩ TN, DT... đổi thành xuống (rọi xuống trăm năm...)cũng làm giảm mất cái hay và ý nghĩa rất nhiều (cứ làm như rọi là phải rọi xuống chứ không rọi... lên được). "Suốt" (không phải "xuống"), đó mới là ngôn ngữ TCS.

Đặc biệt bài hát Diễm Xưa quen thuộc;'nhỡ mai trong cơn mê...";nhiều người lầm tưởng là "nhớ mãi"..tại lên cao 2 chữ y xì đúc nhau:-)

5.THƠ HAY NHẠC?

Những câu dưới đây chắc phải là "thơ", vì đọc (hoặc ngâm) nghe hay hơn là... hát :

Người phu quét lá bên đường
quét cả nắng vàng quét cả mùa thu
(Góp Lá Mùa Xuân)

...

Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
để mắt em cười tựa lá bay
(Mỗi Ngày Tôi Chọn Một Niềm Vui)

...

Ta về nơi đây phố xưa dấu đạn
Con đường bên sông cỏ lá buồn tênh
Ta về nơi đây tháng năm quá rộng
Đường xưa em lại thấp thoáng bàn chân

(Khói Trời Mênh Mông)

...

Còn đây những đêm này
còn em hãy yêu tôi
đời đốt nến chia phôi
dù nhớ thương cũng hoài

(Còn Có Bao Ngày)

6.WHAT'S THE LOVE?

Ngay cách ông định nghĩa tình yêu cũng... không giống ai:

Tình yêu như vết cháy trên da thịt người
Tình yêu như trái chín trên cây rụng rời
Tình yêu như nỗi chết, cơn đau thật dài

Có lúc dữ dội như cơn địa chấn:

Tình yêu như cơn bão đi qua địa cầu

Có lúc lại như là một trong những nhu cầu thực dụng của con người:

Tình yêu như cơm áo quen hơi ngọt ngào

Source: Huy's Blog

Tuesday 9 January 2007

Entry for January 10, 2007 Nhà ở cho người thu nhập thấp

“Hiện một căn hộ tại Hà Nội giá thấp nhất là 180 triệu đồng với diện tích trên 30 m2. Người mua nhà trả trước 30% giá trị căn hộ, còn lại được ngân sách thành phố hỗ trợ cho vay trong vòng 10 năm với lãi suất 0,55%/tháng. Như vậy, trong năm đầu tiên, người mua nhà phải có thu nhập từ 4,5-5 triệu đồng/tháng. Điều này rõ ràng không thực tế vì mức thu nhập 5 triệu đồng đã phải nộp thuế thu nhập cá nhân, tức là thuộc nhóm người có thu nhập cao”.

(Tiến sĩ Trịnh Hòa Bình - Viện Xã hội học).

Monday 8 January 2007

Entry for January 09, 2007Trò đời- IT NEVER RAINS BUT IT POURS!

Một tác giả người Úc, ông Richard Glover đã thử nêu ra đây 10 "quy luật” kỳ lạ, nếu chúng ta có gặp thì đừng đổ quạu! Bởi vì chúng là "quy luật” thì ta phải chịu nó thôi.

Quy luật 1: Đối với radio, tivi... cứ hễ bạn định bước ra uống miếng nước thì y như rằng nó vừa phát một tin quan trọng, bạn trở vào là hết! Hoặc bạn đang đi tàu hỏa, lắng nghe tin trên chiếc radio cầm tay, đến đoạn tin quan trọng thì y như rằng tàu chui vào hầm, ồn kinh khủng, bạn không nghe gì được. Tàu ra khỏi hầm thì tin ấy vừa hết! Có tức không?

Quy luật 2: Ghế đệm hễ càng cũ thì thấy nó lại càng êm, càng mềm, ngồi nằm đều cảm thấy rất dễ chịu. Còn hễ thay mới là cứng đờ do vậy cứ tiếc hùi hụi chiếc ghế cũ! Thật oái ăm!

Quy luật 3: Ban ngày, nhắc trẻ con học bài, nó cứ ngủ gà ngủ gật. Thế mà đêm đến, ru mãi nó không ngủ! Dọa đủ thứ, thì nó vờ nhắm mắt, cứ không chịu ngủ trước khi ta buồn ngủ!

Quy luật 4: Một đôi giày mình thích, ưng ý, thì nó cứ hay mất, hoặc biến đi đâu một chiếc. Còn đôi giày xấu, cũ thì cứ nằm mãi ở tủ giày! Có những đôi mình vứt vào góc vì không ưa. Thế rồi một buổi lễ hội nào đó, mình diện đồ vào kéo hộc giày tìm đôi giày đẹp, thì nó mất đâu một chiếc! Trước mắt mình lại thấy đôi giày cũ lù lù ra đó! Quái!

Quy luật 5: Vợ chồng sợ cãi cọ chuyện tiền nong, nên tránh đề cập đến nó. Thế rồi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như tranh ngồi trên ghế đệm, hoặc tranh phần nằm bên phải hay bên trái của giường nệm, lại đâm ra ầm ĩ! Chuyện bé con lại là chuyện gây ầm ĩ nhất!

Quy luật 6: Những số điện thoại cần gặp, khẩn cấp, khi mình cần lại biến đâu mất! Hoặc khi khẩn cấp thật sự, gọi đến thì... im re!

Quy luật 7: Những món hàng ở chợ, ở siêu thị mình để ý, thích nhưng đến khi cần lại không thấy đâu. Đến khi không cần, lại thấy sờ sờ. Thấy có loại mỳ gói kiểu ý, quảng cáo: "Chỉ cần thêm một ít nước sôi, bạn sẽ có món spaghetti tuyệt vời!” định bụng lần sau cùng người nhà đến mua. Lần sau nữa, đi chơi bỗng thấy đầy trên quầy!

Quy luật 8: Nam giới ít ai đọc các bài dạy nấu ăn đến nơi đến chốn. Vì vậy một người đàn ông độc thân mời khách đến ăn nhậu. Mọi người ngồi vào bàn xong, sắp sửa ăn, bỗng chủ nhân từ dưới bếp kêu to: “Chết cha! Té ra nó bảo hầm nhừ tới sáu tiếng đồng hồ lận"'. Ông chủ độc thân này thường ngày rất sành ăn, mới lạ chứ!

Quy luật 9: Những người soạn thảo các sách dạy nấu ăn thường là những người... "thực bất tri kỳ vị” ăn không biết ngon. Nếu bài dạy của họ nói rằng thực đơn này cho 10 người ăn, thì đúng là chỉ đủ cho 2 vị tu sĩ ăn lưng lửng vào mùa chay!

Quy luật 10: Cửa sổ nhà bạn có những song dọc bằng sắt đường kính độ 1,5 cm. Khoảng cách giữa chúng rộng độ 7 hoặc 8 cm. Thế mà hễ bạn ném một hột ômai ra cửa sổ, thì y như rằng trúng ngay vào một trong những song sắt. Lần sau, ăn kẹo, vò miếng gấy gói kẹo lại thành một cục bé tí, ném ra cửa sổ, nó lại trúng vào một trong các song cửa, văng trở vào nhà! Tức mình không chứ!

(copy cua Trường Huy)