Showing posts with label lêdung. Show all posts
Showing posts with label lêdung. Show all posts

Wednesday, 13 February 2008

Tin ở hoa hồng



Tin ở hoa hồng

Sáng tác: Đỗ Hồng Quân- Trình bày: NSND Lê Dung (1998)

Lá đổ chiều nay trời trở rét

Những bông hồng rụng cánh vội ra đi

Em yêu quý xin em đừng buồn nhé

Hoa tàn rồi nhưng hương chẳng hề đi.

*

Hãy nói hoa ơi, hãy đến người ơi

Và hãy cho tôi một niềm vui,

Một niềm tin rằng hoa hồng không chết

Vì ta tin đời bao điều tốt đẹp

Như tin ở thời gian

Tin ở chính hoa hồng.

*

Và hãy tin rằng mùa xuân sẽ đến

Lạnh giá qua rồi mùa xuân én bay

Ngàn hoa hồng bừng trên cỏ biếc

Như tình yêu sức sống tràn đầy.

***

Vẫn tin ở Hoa hồng, nhưng...Valentine cứ nghĩ về ... "Chủ nghĩa đế quốc văn hóa" =))

Khoảng mươi năm trở lại đây, ngày lễ Valentine rất được thanh niên Việt Nam quan tâm và quan tâm một cách khá ồn ào! Hồi trước có mấy ai biêt Valentine là gì đâu. Valentine có phải là một kiểu thời trang, một phong trào? Người khác kỷ niệm mà mình không thì có phải là mình không sành điệu? Hay tại vì dân mình có tính "phú quý sinh lễ nghĩa", đã đến lúc vật chất bắt đầu rủng rỉnh thì chỉ cần có cái cớ gì đó là có thể hội hè, tiệc tùng! Hay đó là kết quả của làn sóng toàn cầu hóa, Âu hóa, Tây hóa, Cơ đốc giáo hóa, coca cola hóa, Mắc-đô hóa, mà ở đó gió Tây thổi bạt gió Đông? Hay là có một cuộc chinh phục bằng văn hóa, xâm lăng văn hóa, thậm chí xâm chiếm thuộc địa bằng văn hóa của "chủ nghĩa đế quốc văn hóa" ???!!!...

Dù sao ngày Valentine cũng là ngày vui của nhiều người. Việc nó ngày càng phổ biến ở Việt Nam và châu Á cũng chứng tỏ phần nào một Việt Nam và châu Á cởi mở, luôn có sự gạn đục khơi trong trong tiếp biến văn hóa. Hy vọng đây sẽ là dịp để tình yêu (không chỉ tình yêu đôi lứa) được nảy nở, đơm hoa, kết trái, để người người quan tâm tới nhau nhiều hơn, chứ đừng là dịp để khoe mẽ, phù hoa, đua đòi, đú đởn khiến có kẻ thì phởn phơ Va-lung-tung, người thì ngậm ngùi, lặng lẽ Va-lăn-tăn :))

***

L’impérialisme culturel

- Philip M. Taylor (1)

TMH dịch từ Tiếng Anh

Il y dix ans il y a eu une explosion de publications au sujet de l’impérialisme culturel, accusant les pouvoirs occidentaux, surtout les Etats-Unis et la Grande Bretagne, de maintenir un déséquilibre dans la circulation de l’information des pays industrialisés au tiers-monde. La dominance occidentale vis-à-vis des cultures indigènes représentait une forme du « coca colonialisme » désigné pour garder le pouvoir occidental, pour empêcher le développement, pour exploiter des ressources, et globalement pour « McDominer » le monde.

Néanmoins, les accusations ont souvent confondu les stratégies commerciales des corporations multinationales occidentales avec les politiques étrangères des gouvernements occidentaux. Par exemple, Hollywood est perçu comme ayant d’une manière ou d’une autre fait partie d’une stratégie du gouvernement américain visant à vendre le mode de vie américain aux cultures étrangères locales en supplantant des valeurs locales. L’exportation des émissions de télévision américaine a aussi prétendument fait partie de cette « conspiration ». Cette circulation de l’information a été présumée comme étant unidirectionnelle et comme n’ayant que des impacts négatifs. La population local l’a reçue avec réticence. Et le problème s’est aggravé quand l’UNESCO a pris la cause, en particulier au cours de la période des années 1980 quand les Etats-Unis et la Grande Bretagne ont quitté l’organisation.

Ce phénomène curieux a été encouragé par les érudits Marxistes. Mais une telle perception de l’impérialisme culturel a semblé dissimuler la nature multiethnique des restaurants à Londres ou à Washington, le nombre des voitures japonaises conduites à en Occident, la popularité des films et des programmes de télévision locaux. De la même façon, ce jugement a ignoré la préoccupation de plusieurs diplomates américains qui se sont inquiétés de l’image des Etats-Unis que fournissent les producteurs hollywoodiens à propos des rues de New York où règnent les criminels, les agresseurs et les drogués. Le mouvement anti-mondialisation récent a également évoqué beaucoup des vieux thèmes de l’impérialisme culturel.

Encore une fois, le problème est que la mentalité contre le prétendu impérialisme culturel minimise volontairement l’importance de la diplomatie culturelle menée par la plupart des pays développés. Les idées derrière la conduite de diplomatie culturelle ne vont pas avec la thèse de conspiration parce que la diplomatie concerne le développement de la compréhension mutuelle. Il y a des preuves solides que les gouvernements occidentaux dépensent de l’argent de leurs contribuables pour promouvoir leurs cultures nationales à l’étranger à travers des organisations telles que le British Council et l’Alliance Française. Mais l’idée est que les échanges culturels bénéficieront des relations internationales. Peut-être peut-on argumenter que cela constitue une forme de propagande internationale au nom des systèmes des valeurs des pays qui le mènent. Mais si cette propagande vise à informer, éduquer et divertir le peuple local dans l’idée qu’elle entraînera la meilleure compréhension mutuelle, on pourra bien soutenir que c’est la propagande au nom de la paix.

L’angoisse aux Etats-Unis dans le sillage du 11 septembre quant à la raison pour laquelle « les Etats-Unis sont tellement détestés » suggérerait effectivement un échec de la part de la diplomatie culturelle américaine. Maintenant, les Américains font des efforts considérables, quoique tardifs, pour convaincre la communauté internationale que leur pays est « une force du bien dans le monde ». Le mur auquel ils font face a été construit en partie pendant la Guerre Froide pendant laquelle les accusations de l’impérialisme américain, y compris l’impérialisme culturel, a pris racine dans nombre de pays en voie de développement. En tant que l’un des alliés les plus proches des Etats-Unis, la Grande Bretagne a un rôle significatif à jouer pour combler ce que Tony Blair appelle « le fossé de malentendu ». Il prendra beaucoup plus de diplomatie culturelle dans beaucoup d’années à venir dans la guerre actuelle contre le terrorisme international pour que ce mur soit cassé de la même manière que l’effondrement du mur de Berlin en 1989.



[1] Philip M. Taylor est Prof des Communications Internationales à l’Université de Leeds, Le Royaume Uni. Il a été le premier historien autorisé d’accéder aux archives du British Council.

Monday, 14 January 2008

DVD Một thời & Mãi mãi (January 14, 2008)



1. NSND Lê Dung & solo Du kích sông Thao- Live Concert

2. NSND Lê Dung & NSND Quang Thọ & duo Du kích sông Thao

NSND Quang Thọ: "Một thời và mãi mãi" với cố NSND Lê Dung
Thứ hai, 14/1/2008, 09:20 GMT+7
Kỷ niệm 50 năm Hội Nhạc sỹ Việt Nam, đĩa nhạc giới thiệu hai giọng hát opera thính phòng: NSND Quang Thọ và cố NSND Lê Dung - một chương trình được thu trực tiếp, đã được gửi tới các thế hệ nhạc sỹ của Hội. Đây là đêm diễn chung cuối cùng của hai nghệ sỹ này. Hai nghệ sỹ vùng mỏ này đã đồng hành suốt nhiều thập kỷ, tạo nên những dấu ấn mãi mãi với thời gian...

img
NSND Quang Thọ và cố NSND Lê Dung.

Nhớ về những ngày tháng đó, NSND Quang Thọ thực sự xúc động:

- Năm1994, anh em tôi thực hiện chương trình "Một thời và mãi mãi", đây là một trong những live show đầu tiên tại Việt Nam và mùa đông năm đó được biểu diễn tại Paris. Còn nhiều đêm nhạc khá của hai anh em tại TPHCM, Hạ Long và đêm diễn cuối năm 1999 là đêm diễn cuối cùng.

Tất cả đã được ghi lại. Có thể nói đó là sự giao cảm gần như là tuyệt đỉnh nhất trong việc biểu diễn chung giữa tôi và Dung cùng với Dàn nhạc giao hưởng Việt Nam dưới sự chỉ huy của nhạc sỹ Đỗ Hồng Quân. Với nhiều người làm nghề, đây là chương trình giao hưởng thính phòng lớn và thành công nhất từ trước đến nay. Dung hát say sưa, cuồng nhiệt.

Và đó cũng là tính cách của cô ấy trong cuộc sống. Khi Dung bước vào những ngày nguy cấp, tôi đang ở Paris, nhưng được vợ thông báo tin tức từng giờ. Gia đình tôi với Lê Dung như anh em trong nhà, Dung bị tai biến là vợ tôi đưa cô ấy vào viện. Nhưng rồi Dung không ở lại được.

Tôi gửi một lời điếu từ Paris về để tiễn đưa Dung. Rất nhiều dự định lớn trong cuộc đời âm nhạc Dung bỏ dở. Và rất nhiều học sinh Dung đang trực tiếp giảng dạy cũng phải bỏ lại. Mất mát thực sự cho thanh nhạc khi Lê Dung không còn cất tiếng hát nữa. Nhưng đó là định mệnh, là số phận.

- Mỗi khi nghe lại những bản thu âm cũ, có bao giờ anh nghĩ rằng, nếu được hát lại thì hai người sẽ còn hát hay hơn nữa?

- Âm nhạc không phải là sự làm lại mà là sự thăng hoa cảm xúc. Có những khoảnh khắc duy nhất rồi lụi tắt mãi mãi. Thế nên đời mình hát hàng ngàn lần một ca khúc, nhưng mỗi lần hát lại một lần cảm xúc không nhàm cũ.

- Anh có tin vào định mệnh không? Còn tôi thì tin. Như anh và chị Lê Dung, hai người cùng đến từ vùng mỏ, cùng hát hết mình. Nhưng chị Lê Dung đến sau, tỏa sáng rực rỡ, đạt được nhiều thành tựu nhanh hơn anh. Và rồi đột ngột ra đi vào lúc không ngờ nhất. Còn anh, mọi chuyện đến từ từ và rồi đến giờ, anh vẫn may mắn được hát với công chúng của mình trên sân khấu...

img
Bìa DVD Tiếng hát Lê Dung - Quang Thọ.

- Cái đó cũng đúng. Dung may mắn hơn tôi, đạt được những thành công lớn ở những cuộc thi hát chính thống về opera trên thế giới như Concourt Traiskopski, được đóng vai chính trong vở opera lừng danh của thế giới. Còn tôi thì thành công không vang dội như thế. Có lẽ Dung là một ca sỹ luôn dồn hết sức mình cho từng ca khúc. Và cô bộc lộ mình trọn vẹn trong những ca khúc ấy, không giữ lại gì làm của riêng.

Khi cô ấy mất, tôi thấy, rất lâu sau người ta chưa tìm ra một giọng ca đẹp nhường vậy. Tôi được may mắn sống nhiều hơn nên hát được nhiều hơn. Nhưng chính vì cái "đặc ân" của cuộc sống này, mà mình biết mình cần phải tâm huyết hơn và hát hết mình hơn...

- Điều đầu tiên và sau cùng khi anh nghĩ về người bạn diễn này?

- Đó là những kỷ niệm. Cuối năm 1967, khi Mỹ bắn phá Quảng Ninh, có rất nhiều cuộc biểu diễn ở những nơi sơ tán, trong hầm mỏ. Tôi hơn Dung 4 tuổi, khi tôi là ca sỹ vùng mỏ thì cô ấy mới đang học lớp 9, nhưng đã bắt đầu theo chúng tôi đi diễn. Hồi đó chúng tôi đi bộ là chính, hai chục cây số là chuyện thường. May lắm mới có xe đạp.

Có lần tôi chở Dung đi diễn, xa nhà mấy chục cây số. Đi dọc đường, đến Nhà máy điện cọc 5 thì bị một trận oanh tạc, vội vàng nhảy xuống hầm, xe đạp bị bom cày nát. Tôi vác chiếc xe đạp nát và hai anh em đi bộ suốt đêm về nhà. Đó là kỷ niệm không bao giờ quên giữa hai anh em.

Ngày đó chúng tôi đi hát vì yêu thích và được phục vụ công nhân mỏ thế thôi chứ không nghĩ mình sẽ theo con đường này, cũng không nghĩ mình phải trở thành người nổi tiếng. Nhưng rồi mỗi đứa đi một hành trình khác nhau, rồi gặp nhau trong từng thời điểm của sự nghiệp. Dung và tiếng hát trong trẻo của cô ấy là điều không chỉ tôi mà nhiều người yêu nhạc Việt Nam luôn nhớ đến.

- Anh có cho rằng, theo dòng nhạc cổ điển - thính phòng để được thành công như NSND Quang Thọ là con đường khổ nạn và hiếm hoi? Và phải chăng nhạc cổ điển - thính phòng không thực sự phù hợp với số đông công chúng Việt Nam?

- Thành công nào cũng khó khăn cả. Tôi đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm mới có được một chút thành quả. Thời gian qua, các phương tiện truyền thông phát triển ồ ạt và họ phần nào đó tuyên truyền quá rầm rộ dòng nhạc trẻ và tuyên dương những gương mặt nghệ sỹ của dòng nhạc ấy khiến nhiều người cho rằng nhạc cổ điển - thính phòng không có chỗ đứng trong lòng khán giả.

Thực ra không phải vậy. Chỉ có cái nào ồn ào hơn mà thôi. Các ngôi sao nhạc nhẹ thường nổi rất nhanh nhưng họ cũng phải chạy đua với thời gian trước khi bị... thay thế bởi một gương mặt khác và tuổi thọ nghề rất ngắn. Còn các nghệ sỹ opera - thính phòng thì hát dài hơi hơn, đến với công chúng cũng bình tĩnh hơn.

- Nhưng chính anh cũng được biết đến nhiều ở những bài hát chính ca, chứ đâu phải những vở opera? Anh có nghĩ rằng, nếu dũng cảm theo opera thì phải biết chấp nhận nghèo và thậm chí là... vô danh trong nhiều năm?

- Tôi hát nhiều thể loại nhưng đúng là khán giả nhớ tới mình nhiều từ những bản chính ca hào hùng. Nhưng nghệ sỹ hát dòng cổ điển thính phòng họ cũng không đến mức vất vả như anh nói. Trọng Tấn là một ví dụ. Anh ấy có những thứ hạng cao nhất trong các cuộc thi hát. Anh ấy có lượng khán giả riêng của mình. Và anh ấy không nghèo...

- Anh hát cả ngàn ca khúc, anh dạy mấy trăm học trò, sự nghiệp ấy là một con đường không ngắn và không dễ dàng. Có khi nào anh nghĩ mình sẽ làm một con đường âm nhạc, như một tuyển tập riêng?

- Năm 2007 tính ra tôi cũng làm được nhiều việc, làm được đêm nhạc riêng, phát hành được đĩa nhạc, ra đĩa chung được với Lê Dung, rồi tham dự nhiều chương trình lớn. Năm 2008, tôi bước vào tuổi 60, cũng là năm tôi nghĩ có nhiều kỷ niệm. Tôi sẽ phát hành bộ 5 DVD tiếng hát Quang Thọ và 5 CD những ca khúc gắn liền với tên tuổi của mình. Và sau Tết Nguyên đán Mậu Tý, tôi và một số anh em sẽ cùng lên kế hoạch phát hành trở lại những ca khúc do Lê Dung hát dưới nhiều hình thức. Tiếng hát ấy không bao giờ có thể bị lãng quên.

- Cảm ơn NSND Quang Thọ!

Tuesday, 18 December 2007

Chợ Chờ em vẫn chờ ai (December 19, 2007)



Nhớ Huy Du, hãy cùng nhau nghe lại một bài hát rất hay của ông nhưng không phải ai cũng biết đến. Bài hát gắn liền với tiếng hát của NSND Lê Dung, một học trò của Nhạc sỹ Huy Du. Lê Dung thu thanh bài này từ năm 1980 tại Đài TNVN. Sau đó mãi tới tận năm 1997 lần đầu tiên mới thấy bài hát được phát trên truyền hình. Khi đó Lê Dung hát trực tiếp trên sân khấu của chương trình Khách mời của VTV3- giới thiệu Nhạc sỹ Huy Du. Năm 2001 khi Lê Dung đột ngột qua đời, Đài TNVN đã phát đi phát lại bài hát này nhiều lần. Trong chương trình Con đường Âm nhạc số 18- vinh danh Nhạc sỹ Huy Du, ca sỹ Anh Thơ đã hát lại bài này, nhưng nói thật là không đạt yêu cầu.

Chợ chờ em vẫn chờ ai

- Huy Du -

Chợ Chờ em vẫn chờ ai

Để bâng khuâng câu hát tháng năm dài anh đi

Chợ Chờ ơi em đợi chờ ai

Có phải quê em sau bao mùa đánh giặc

Đầt nghìn năm Kinh (Hà) Bắc trái tim luôn thầm nhắc

Này Yên Phong, mảnh đất quê bình xứ Bắc còn ghi

Giặc Tống, giặc Nguyên phơi xác đầy đồng

Ngày hội khao quân bên chờ Chờ - chợ Núi (1)

Câu hát đợi chờ, sao anh chẳng đến

Để bến đò chờ thành bến đò lo

Nước chảy lơ thơ mãi đến bây giờ.

...

Này Yên Phong, đẹp nhất quê mình tên Thất Diệu Sơn

Dòng nước chảy xuôi với những nhịp cầu

Ngọn đèn chiếu sáng tuyến sông Cầu xanh ngát

Câu hát quan họ yêu thương tưới mát

Tình nghĩa mặn nồng đồng lúa bài ca

Hỡi người đi xa nhớ tới quê hương nhà

Hỡi người đi xa, hỡi người đi xa.

(1) Chợ Chờ- Chợ Núi thuộc xã Yên Phụ, huyện Yên Phong, nơi đặt đại bản doanh của Lý Thường Kiệt trong chiến tranh chống Tống cách đây gần hơn 900 năm và với những địa danh Thất Diệu Sơn, Cổ Loa, Sóc Sơn, trung tâm của nước Việt cổ đầy ắp những truyền thuyết và huyền thoại, nơi đây xứng đáng được coi là một vùng đất “Địa Linh”.

Một entry khác về Nhạc sỹ Huy Du:

http://blog.360.yahoo.com/blog-1Z76iRUlaadBZhbwb1Ysux2bTCw-?cq=1&p=475

Sunday, 28 October 2007

Lê Dung- Người đàn bà vẫn hát... (October 29, 2007)



NSND Lê Dung: Người đàn bà vẫn hát…

1. Tiếng hát Lê Dung năm 10 tuổi:

2. Lê Dung với dòng ca khúc tân nhạc thời kỳ đầu (a.k.a Nhạc "tiền chiến")

3. Lê Dung với dòng nhạc Cách mạng- truyền thống:

4. Lê Dung với Dòng nhạc Dân ca:

5. Lê Dung với dòng nhạc nhẹ- trữ tình của Phú Quang:

6. Lê Dung với dòng nhạc trữ tình Miền Nam trước 1975

7. Lê Dung với dòng nhạc Thính phòng cổ điển

img - Lê Dung yêu để chết, để đốt cháy mọi thứ như chính những gì chất chứa trong giọng hát của cô. Giọng hát ấy sẽ còn mãi bởi nó chạm đến tận cùng cảm xúc, nơi mà con người bất lực không thể diễn đạt được.


"Ôi! Ta đã yêu ta đã yêu. Ta đã yêu… "

Khi nói về âm nhạc người ta thường chỉ nói về những gương mặt đang hiện hữu và sự sống còn của họ với thị trường nhạc mà ít ai nhắc tới những gương mặt đã là "tượng đài" trong lòng công chúng nghe nhạc. Có lẽ nhịp sống đôi khi cuốn đi quá nhanh, người mới đến càng nhiều và trong cơn sóng đó, người không còn hiện hữu nữa dần bị "quên đi".

Nhắc đến Lê Dung, người ta nhắc tới một con chim sơn ca đầu đàn của thanh nhạc Việt Nam. Những gì cô có được cho đến nay vẫn là cái đích chưa ai vượt qua. Một giọng hát duy nhất, thành công cả trên hai lĩnh vực nhạc nhẹ và nhạc thính phòng cổ điển. Được công nhận ở đẳng cấp quốc tế.

img
Lê Dung (bên trái) và nhạc sĩ Lê Khắc Thanh Hoài

Lê Dung, người đã có công khai phá cho khán giả một dòng nhạc rất kén người nghe, nhạc thính phòng cổ điển. Trên cái thiểu số người hâm mộ ấy, Lê Dung đã đến để đem đến cái nhìn khác cho dòng nhạc này. Và đồng thời cô cũng tạo nên một ảnh hưởng sâu sắc tới các thế hệ ca sĩ đi sau.

Trước khi giọng hát Lê Dung xuất hiện thì có rất nhiều người ngại nghe nhạc thính phòng. Bởi giai điệu nhạc thì xa lạ, các ca sĩ thì quá chú tâm về kỹ thuật, làm cho người nghe có cảm giác như bị đẩy ra xa khỏi không gian đó và kết quả là... không thể thấm được.

Nhưng Lê Dung thì khác. Có lẽ cũng như bao ca sĩ thính phòng khác, cô đã phải dày công luyện tập, giọng hát của cô rất điêu luyện, rất kỹ thuật đến độ hoàn hảo nhưng điều đáng nói là, khi hát, Lê Dung đã truyền được sự rung cảm mãnh liệt, sự say mê, xúc động của tâm hồn đến người nghe.

Mọi căng cứng của kỹ thuật dường như đã không còn trọng một giọng hát đầy cảm xúc. Khi cô cất tiếng hát thì tâm hồn cô đã là chất hòa tan vô giá. Bởi ở cô có sự nhạy cảm, sự hiểu biết, vừa nắm vững kỹ thuật, vừa truyền cảm điêu luyện với một làn hơi tuyệt vời mà trời phú cho… thật tuyệt vời! Khó để có được một giọng hát như thế lặp lại trên cuộc đời này.

img

Khi nghe Lê Dung hát, dù nhạc nhẹ hay nhạc thính phòng, chúng ta sẽ thấy được sự khác biệt với khi nghe các ca sĩ khác hát, bởi hòa trong đó là chiều sâu tâm hồn của cô cũng như chiều sâu của một chất giọng trữ tình tuyệt vời.

Mỗi ca từ, mỗi nốt nhạc khi giọng hát ấy cất lên là những chất chứa tâm hồn khiến người nghe không thể bỏ qua bất cứ một ca từ hay ngay cả một nốt nhạc đệm nào.

Không bó hẹp, giọng hát Lê Dung mang đến cho người nghe một biên độ cảm xúc mở rộng đến vô tận.

Khiến người nghe có cảm giác khi thì như phiêu lơ lửng trên những tầng mây ở những nốt nhạc cao vút, khi thì như chênh vênh, như lặn sâu xuống đáy vực ở những nốt giáng, nốt trầm; khi thì dồn dập như thác cuốn ở những biến tấu; khi thì như trống rỗng, hư vô ở những dấu lặng.

Nhưng để có được những gì đem đến công chúng qua giọng hát đó, Lê Dung cũng đã phải nếm trải qua rất nhiều những thăng trầm cuộc đời.

"Lê Dung hát không có cảm xúc!" Đó là câu nói của Phú Quang khi lần đầu cô hát cho ban nhạc của ông vào thời sinh viên. Nhưng cũng chính từ lần gặp gỡ đó mà số phận của giọng hát Lê Dung đã gắn chặt với nhạc Phú Quang, ngoài dòng nhạc thính phòng mà cô theo đuổi.

Ngày ấy Lê Dung còn quá trẻ, chưa biết “yêu” và “đau khổ” vì yêu nên khi hát những bản tình ca cô chưa truyền tải hết cảm xúc của bài hát muốn nói, cũng vì vậy Phú Quang chối bỏ cô. Nhưng sau những năm đi học tu nghiệp thanh nhạc ở Liên Xô về, và đặc biệt là chịu nhiều đổ vỡ trong tình cảm. Cô đã thực sự là “Người đàn bà hát”.

Khi cô đã yêu, … và nếm trải những đắng cay của tình yêu cũng là khi giọng hát của cô trở nên quý giá. Cô mang hết sự đắm đuối của mình vào những tác phẩm cô hát. Khiến chúng trở nên khắc khoải da diết đến cồn cào, gai người.

"…Nhưng chết được lại là hạnh phúc!"

Ai đã yêu, đã khát khao cho tình yêu thì khi nghe Lê Dung hát sẽ nếm trải được những giằng xé mãnh liệt trong giọng hát ấy. Người ta hay nói đến kỹ thuật, nhưng ở Lê Dung giọng hát đã quyện được kỹ thuật đỉnh cao vào cảm xúc khiến những khuôn thước cứng nhắc kia tan biến đi cho cảm xúc tràn ngập tâm hồn người nghe.

img
Lê Dung (bên phải) và nhạc sĩ Lê Khắc Thanh Hoài

“Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa. Sao thương ai ở mãi cung Hằng. Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế. Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng. Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc.

Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em. Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc. Còn điều chi em mải miết đi tìm. … Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá. Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi. Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp. Khi thanh âm cũng bất lực như lời…”

"Khúc mùa thu", khúc hát cho chính số phận của cô, nghe và thấm nó để thấy Lê Dung, người đàn bà mãnh liệt nhưng cũng rất yếu đuối trong tình yêu. Để tiếng hát ấy len lỏi vào từng ngõ ngách trong tâm hồn để rồi nó mang đến cho ta một chiếc cầu nối giúp ta khám phá thêm một thế giới khác cho tâm hồn mình.

img

Lê Dung đắm đuối, và đắm đuối hơn ai hết. Khi yêu là yêu cho đến tận cùng, cho đến phút cuối. Sau giọng hát ấy chất chứa một tâm hồn đầy đa cảm.

Bởi như bà nói: Người nghệ sĩ hát hay thật sự phải có tâm hồn. Nếu không, chỉ hát ra một âm thanh vô hồn thì người ta chỉ gọi là con hát.

Trong suốt những năm dài đứng trên sân khấu, chưa bao giờ tiếng hát Lê Dung bị chai sạm đi. Nó vẫn vậy, như ngày nào và ngày càng đa cảm bởi sự trải nghiệm ngày càng lớn của người hát.

Công chúng đón nhận giọng hát Lê Dung sau bằng ấy năm, nhưng cứ mỗi đêm khi giọng hát đó cất lên thì lại là bao đêm trên gương mặt của biết bao người đã lăn dài những giọt nước mắt.

Họ như tìm thấy số phận của chính mình trong tiếng hát ấy, những nỗi cô đơn giằng xé,... đã được truyền tới họ để tâm hồn họ chạy theo những biến ảo cảm xúc mà cuộc đời thăng trầm của mình đã trải qua.

Lê Dung mang trong mình một tình yêu, như có người nói: Yêu để chết! Chính vì thế cô sống và hát như để đốt cháy mọi thứ. Mỗi câu hát ấy nó như vận vào số phận cô.

Cả cuộc đời cô luôn đi tìm mải miết một điều gì đó hư vô và để rồi cuối cùng "Em ra biển lớn, biển đã cạn. Em vào rừng sâu, rừng chỉ còn lá rụng. Em về với anh để nghe lời giã biệt... Rồi mai em chết, còn gì trên đời?".

Tiếng hát ấy sẽ còn mãi! Bởi nó chạm đến tận cùng cảm xúc, nơi mà con người bất lực không thể diễn đạt được.

Những cảm nhận về Lê Dung

- Nhạc sĩ Lê Khắc Thanh Hoài:

Sau gần 30 năm chờ đợi một giọng hát như mình mong muốn, tôi đã gặp được Lê Dung, hy vọng tràn trề, niềm vui sướng tột cùng khi tiếng hát và tiếng đàn quện vào không gian.

Nhưng bất hạnh thay niềm vui đó thật là mong manh. Nhưng cũng là may mắn khi đã có được 10 tình khúc để lại đời… Lê Dung lìa khỏi cõi đời này để lại muôn vàn tiếc nuối…

- Nhạc sĩ Phú Quang:

NSND Lê Dung là ca sĩ có học nhất của Việt Nam trong quan niệm của tôi và những học vấn mà chị có đã được truyền vào trong giọng hát để chị trở thành một ca sĩ có học và hát hay. Chị dồng thời cũng còn là một ca sĩ có xúc cảm âm nhạc rất tốt. Với những bài hát của tôi thì chị đạt được hai điều: Một là hát rất kỹ thuật, hai là đầy cảm xúc.

- Ca sĩ Ngọc Anh:

Khi hát Khúc mùa thu, Ngọn nến, Romance 01... nỗi nhớ thương hai cô giáo đã nâng bước tôi trên suốt quãng đường dài theo học Nhạc viện Hà Nội, trong đó có cố nhạc sĩ nhân dân Lê Dung với sự ra đi quá sớm luôn khiến tôi thấy lòng trĩu nặng

-Ca sĩ
Mỹ Linh:

Ở Việt Nam có NSND Lê Dung là xứng đáng với danh hiệu Diva thôi. Cô là một người hát rút ruột rút gan và gây một ảnh hưởng lớn cho các thế hệ ca sĩ sau này.

Ca sỹ Khánh Ly : "Tôi quý Cô Lê Dung cả về tài năng và nhân cách"

  • Việt Tú - img

img PHẢN HỒI CHO BÀI VIẾT img GỬI E-MAIL BÀI VIẾT img IN BÀI VIẾT
Your browser does not support inline frames or is currently configured not to display inline frames.

Thúy Phương - troxola@yahoo.com "

Giọng hát Lê Dung chất chứa nhiều sắc thái tình cảm mà hiếm có một giọng hát nào có được. Cho đến bây giờ những: Nỗi nhớ, Khúc mùa thu, Bâng quơ, Chiều phủ Tây hồ vẫn gắn với Lê Dung, cho dù có không ít ca sĩ đã hát lại sau bà. Giọng hát Lê Dung là một giong hát tuyệt vời bậc nhất của nền thanh nhạc Việt Nam.

img

Phanthanhnam - phanthanhnam@yahoo.com "

Lê Dung, một tài năng âm nhạc lớn của nước nhà, tuy cô đã ra đi nhưng tiếng hát ấy sẽ còn mãi trong lòng người yêu nhạc. Bởi có lẽ mãi về sau này, chúng ta sẽ khó có thể có được một giọng hát như thế.

img

Trung Anh - trunganh_832006@yahoo.com "

Những cung bậc tình cảm của tác phẩm luôn là thách thức với bất kỳ một ca sĩ nào. Nghe Lê Dung hát người ta có thể cảm nhận được hết những cung bậc ấy, đúng như bài viết nhận xét:

"Không bó hẹp, giọng hát Lê Dung mang đến cho người nghe một biên độ cảm xúc mở rộng đến vô tận. Khiến người nghe có cảm giác khi thì như phiêu lơ lửng trên những tầng mây ở những nốt nhạc cao vút, khi thì như chênh vênh, như lặn sâu xuống đáy vực ở những nốt giáng, nốt trầm; khi thì dồn dập như thác cuốn ở những biến tấu; khi thì như trống rỗng, hư vô ở những dấu lặng".

Lê Dung: Người đàn bà... vẫn hát. Và sẽ mãi hát trong lòng những người yêu nhạc.

img

Vu_Linh - vulinhtam@noos.fr "

Nghệ sỹ Lê Dung đã ra đi. Nhưng các bài hát mà nghệ sỹ đã trình bầy năm xưa tại PARIS để lại mãi trong lòng người xa xứ .Giọng hát mượt mà , truyền cảm thể hiện trong tất cả các bài hát . Nhưng gây ấn tượng nhất là các bài hát ĐÊM ĐÔNG , CÔ GÁI THỦ ĐÔ....và một bài hát NHẬT lời VIỆT đã làm xao xuyến mọi người tâm hồn người nghe ở thủ đô nước Pháp.Tin người nghệ sỹ TÀI HOA mà MỆNH YỂU đã làm rơi nước mắt nhiều người , cho đến nay vần còn ngậm ngùi thương tiếc.Tiếng ca của cô còn mãi với thời gian.Xin gửi một nén hương của lòng tưởng nhớ tới người nghệ sỹ vang bóng một thời .

img

Hạ Bằng - habangla@gmail.com "

"Tài cao thì Phận mỏng" đó là suy nghĩ của chúng tôi mỗi khi nghĩ về Lê Dung hoặc nghe lại những băng ghi âm chị hát. Từ đó đến nay, những bài chị đã hát, chưa có ca sĩ nào vượt qua. Dù có nhắm mắt lại nghe một vài ca từ đầu tiên cất lên, là nhận ra Lê Dung ngay, và không thể không nghe cho hết bài, hồi hộp, nín thơ để nghe và cảm. Lê Dung không chỉ hát, mà là truyền những tình cảm, những xúc động của mình đến người nghe. Ngàn lần cảm ơn Lê Dung, người Nghệ sĩ Nhân Dân chân chính mà chúng tôi yêu thương...

img

Hà Minh - Haminh1257@yahoo.com "

Tôi rất thích nghe Lê Dung hát. Giọng hát của chị thật sâu lắng, tình cảm và thiết tha. Tuy đã ra đi nhưng chị vẫn sống mãi trong lòng công chúng yêu âm nhạc.

img

Thành Trung - thanhtrung1265@yahoo.com "

Tôi thích giọng hát Lê Dung bởi giọng hát ấy chưa bao giờ cũ. Mỗi lần chị hát là một lần tác phẩm được làm mới. Giọng hát ấy mang đến những cung bậc tình cảm mà hiếm có giọng hát nào truyền tải được. Chúng tôi sẽ không bao giờ qên chị, người đàn bà hát tuyệt vời nhất Việt Nam.

img

Hà Liên - lienhatong75@yahoo.com "

Tôi là người rất ít khi nghe nạch thính phòng, và cũng không hiểu về thể loại này. Càng ít nghe hơn khi các nghệ sĩ của ta thuộc dòng nhạc này biểu diễn thường rất căng cứng. Khiến khi nghe dễ có cảm giác nản. Nhưng có một lần tình cờ được nghe một đoạn aria trong vở Cô Sao của Đỗ Nhuận do NSND Lê Dung hát. Thật khó tả, bao nhiêu sự ác cảm với dòng nhạc này vụt mất.

Và từ dó tôi mới cảm nhận được Thính phòng đúng là dòng nhạc đáng nghe.Giọng hát Lê Dung đã lột tả được hết những cung bậc tình cảm của tác phẩm. Khi thì nhẹ nhàng, day dứt tiếc nhớ trong những trường đoạn nhớ người yêu, khi thì sầm sập như phong ba bão táp trong những trường đoạn diễn tả sự cách trở không đến được với nhau của cô Sao và anh bộ đội.sau này tôi cũng được nghe các nghệ sĩ của nàh hát Nhạc vũ kịch Việt Nam hát lại, nhưng những gì mà giọng hát Lê Dung đã thể hiện thì quả thật khó ai có thể hơn.

img

Nhuyễn Thông Phán - longly29902@yahoo.com "

Tôi cũng không nhớ tôi được nghe NSND Lê Dung hát đầu tiên từ lùc nào, chỉ biết hồi còn bé xem TV thỉnh thoảng được bố nhắc đến Lê Dung một cách trìu mến, ngưỡng mộ. Lớn lên một tý biết cảm nhận thì mới bắt đầu yêu mến thật sự giọng hát mê hoặc ấy, những ca khúc Nga, những bản nhạc trữ tình, nhạc cách mạng được người nghệ sỹ hát với cả niềm đắm say truyền cho người nghe cái thần của bài hát, để lại sự nuối tiếc ngơ ngẩn....