-
Câu chuyện người nghèo
Đất nước mình nghèo. Tôi thấm thía điều này khi có lần theo bà cô đi đòi nợ. Bà ở Thái Nguyên có một sạp bán gạo ngoài chợ, thường bán chịu cho người này người kia, và chuyện phải đi đòi nợ là bình thường. Nhưng lần ấy, cô tôi bảo đó là một lần đi đòi nợ buồn.
Khi hai cô cháu tới nơi, đứng ngoài bâu cửa, thấy nhà “con nợ” của cô tôi đang ăn cơm, nhà có ba người, đứa con trai chừng 6 tuổi, ông bố và bà mẹ đang mang bầu. Mâm cơm chỉ có nồi cơm lổn nhổn sắn và một bát canh toàn lá hành lõng bõng. Ông chồng nói: “Mình bầu bì thì phải ăn cơm, tôi với thằng cu khỏe, hai bố con tôi ăn sắn”. Cô tôi nghe đến thế thì kéo tay tôi đi nhanh ra cửa nhưng họ vẫn phát hiện ra chúng tôi đã đến. Bà vợ bụng to lật bật đứng dậy, rồi cứ thế ông chồng xin lỗi cô tôi còn cô tôi thì xin lỗi họ, và thằng nhóc níu tay mẹ mắt ngân ngấn nước…
Kể chuyện ấy với mấy anh bạn ở lớp học thêm buổi tối ở trường Luật, có anh bảo: “Cô em chẳng cần đi đâu xa, cứ chạy xe ra chân cầu Chương Dương mà xem xóm chài ven sông sống khổ. Dù kinh tế có tăng trưởng 8% thì người nghèo nước ta vẫn còn khổ lâu lắm.”. Tôi còn được nghe kể rằng, người dân xóm chài ven sông Hồng còn chen chúc ba thế hệ trong ngôi nhà chật, người này nằm chân chạm đầu người kia, trẻ con ốm khóc cả nhà mất ngủ…Và có bà cụ già dẫm phải mảnh sắt gỉ mà không có tiền mua thuốc kháng sinh, chân bị hoại tử phải cưa đi cả bàn.
Nghe thế tôi bần thần lặng im. Đất nước mình vẫn còn có, và có nhiều những người nghèo đến thế.
(Theo Vietnamnet 5/2/2007)
No comments:
Post a Comment